Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Đáng Ghét.
Trên một đồng cỏ xanh mát hiện đang có hai đứa trẻ đang vui dùa cùng nhau. Bé trai đang chạy để lại đằng sau một bé gái vô cùng xinh xắn đuổi theo gọi í ới:
- Anh Bi ơi, chờ em với.
- Em chạy nhanh lên, đến bắt anh đây này.
Đứa bé gái chạy lên vấp phải một cục đá nhỏ và ngã. Đứa bé trai chạy đến hỏi:
- Em có làm sao không?
- Huhu, đau quá, anh Bi ơi.
- Đâu, để anh coi.
- Tại anh Bi hết đấy.
- Sao tại anh?
- Tại anh chọc em không hà.
- Thôi, để anh cõng em, chịu không?
- Hihi, anh Bi cõng em.
Bé trai nhéo mũi bé gái, nói:
- Em giỏi lắm.
- Em đau thiệt mà.
Bé trai cõng bé gái đi trên cánh đồng cỏ lọng gió, vừa đi cả hai vừa nói chuyện rôm rả.
- Em còn đau không?
- Em hết đau rồi.
- Vậy xuống đi bộ cùng anh nha!
- Không, em không chịu đâu, em muốn được anh Bi cõng cơ.
- Được, vậy anh sẽ cõng em đi hết cả cuộc đời này.
- Hihi, vui quá đi. Em yêu anh Bi nhất, sau này lớn lên nhất định em sẽ lấy anh Bi làm chồng.
- Em nói đấy nhé, anh sẽ đợi.
...
Bé gái đang tung tăng trên đường về nhà. Đột nhiên, bé thấy có rất nhiều người đang quay quanh nhà mình. Bé chạy đến và hiện ra trước mắt bé giờ đây là ngôi nhà đang chìm ngập trong biển lửa, bé nghe đâu loáng thoáng tất cả mọi người đều chưa được đưa ra ngoài. Nước mắt bắt đầu rơi trên khuôn mặt non nớt, bé muốn chạy vào đám lửa ấy để cứu ba mẹ, bé muốn cứu những người thân thương nhất. Bé bị những người xung quanh ngăn lại, bé cố vùng vẫy nhưng chẳng thể thoát ra được. Bé quỳ xuống đất và khóc nấc lên:
- Ba mẹ ơi. Huhu, ba mẹ ơi.
Trời đột nhiên đổ một cơn mưa xuống và rồi bé ngất đi, tất cả mọi người xung quanh đều biến mất chỉ còn lại bé ở đấy trong nỗi sợ hãi và cô đơn. Bé chìm trong bóng tối, bé khóc thật nhiều, thật nhiều nhưng chẳng có ai đến an ủi bé, bé cứ thế ngồi khóc thật nhiều và thật lâu...
- Áaaaaaa.
Nó ngồi bật dậy, mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt. Nó dựa lưng vào thành giường và cố trấn an bản thân mình, giấc mơ ấy đã theo nó 10 năm rồi. Nó nằm xuống nhưng chẳng thể nào ngủ được, nó lại ngồi dậy và dựa lưng vào thành giường. Kết quả lại có thêm một đêm không ngủ.
...
truyen72
6.00 a.m
Nhỏ bước xuống cầu thang với đầu tóc bù xù, khuôn mặt bơ phờ. Nhỏ nhìn vào nhà bếp thấy nó đang loay hoay trong đấy thì hỏi:
- Mày làm gì sáng sớm thế?
- Nấu đồ ăn sáng. - Nó quay lại và suýt nữa đánh rơi luôn cả cái dĩa đang cầm trên tay. - Mày làm gì mà sáng sớm nhìn thấy ghê vậy?
- Haizz, có gì đâu. - Nhỏ ngồi vào bàn ăn.
- Ừm, thôi ăn sáng đi rồi đến trường. Hôm nay là ngày đầu tiên ấy.
- Ừm, tao biết rồi.
Nói rồi cả hai cô nàng cùng ngồi vào bàn và ăn sáng. Ăn xong cả hai lại cùng nhau lên thay quần áo và chuẩn bị đi học. Nó làm xong trước nên ngồi dưới phòng khách lấy một cuốn tiểu thuyết ra đọc. Khoảng 15' sau, Uyên mới bước xuống. Nó hỏi:
- Mày làm gì mà lâu thế?
- Tao phải làm cho mình thật đẹp trong ngày đầu tiên đến trường chứ.
- Ok, tao biết rồi. Tao biết chị Uyên nhà ta rất chú ý đến ấn tượng đầu tiên. - Nó quay ra sau đặt hai tay lên vai Uyên cười nói. - Còn bây giờ thì chúng ta đi học nếu không sẽ trễ đấy.
- Ừm. - Nhỏ cũng cười rồi bước đi.
Nó cùng Uyên đi ra xe, khi cả hai đã yên vị thì chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Vừa đi cả hai vừa cười đùa, nói chuyện rôm rả nhưng xe chạy được một khoảng thì...
- RẦM.
- Ơ, có chuyện gì vậy. - Nhỏ ngơ ngác.
- Ừm, xuống xe xem thử.
- Ừm.
Cả hai cô nàng cùng bước xuống xe và...chiếc xe của hai cô và một chiếc xe khác đã đâm vào nhau. Hai chàng trai bước đến chỗ hai cô gái đang đứng, một trong hai người nở một nụ cười vô cùng đẹp rồi nói:
- Hai cô em có bị gì không?
- Xin lỗi, có thể chúng ta bằng tuổi nhau đấy nên đừng nói " cô em ", có khi chúng tôi còn lớn hơn các anh nữa đấy. - Uyên cực kỳ ghét những tên con trai như thế này.
- À, cô em đây cũng mạnh miệng dữ. - Tên đó nói.
- Tôi nói bỏ chữ " cô em " - Uyên gằn từng chữ.
- À, bỏ thì bỏ, cô em à quên cô làm gì àm dữ thế? - Anh nói.
- Không phải làm dữ mà là anh sai. - Nhỏ lại tiếp tục.
- À, thế à. Còn bây giờ cô tính bồi thường làm sao với xe của tụi tui.
- Không đền, anh phải đền xe cho tôi thì đúng. Các anh đã đâm vào xe của tụi tui còn gì.
- Cô xem lại coi anh đâm vào ai à nha.
- Rõ ràng là các người.
- Thôi, Uyên. Chúng ta bỏ đi. - Nó nói.
- Không thể bỏ qua được. Rõ ràng là những người này sai mà.
- Cô ăn nói cho đàng hoàng nha. - Anh nói.
- Thôi, Đức. - Người từ nãy đến giờ im lặng đột nhiên lên tiếng.
- Uyên, chúng ta đi. Sắp trễ học rồi. - Nó nói rồi quay qua chỗ tụi hắn - Tôi xin lỗi nhưng hiện tại chúng tôi đang rất gấp.
- Không sao, tôi sẽ đòi nợ cô sau. - Hắn nói.
- Tôi cũng rất mong xem anh sẽ đòi nợ bằng cách nào nhưng bây giờ thì không phải lúc.
Nó nói rồi kéo Uyên lên xe. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh rồi khuất dạng. Anh quay sang hắn hỏi:
- Này Long, bọn họ sai mà.
- Kệ, tư từ sẽ đòi nợ sau.
- Ý mày là gì?
- Lên xe, đi học.
- Ê, thằng kia. Mày chưa trả lời câu hỏi của tao mà.
- Lên xe.
- Ừm.[next]
Chương 2: Lớp 11A1
Nó cùng Uyên lên phòng hiệu trưởng, nó khẽ đưa tay rõ cửa.
- Mời vào. – Một giọng nói hiền hòa từ trong vọng ra.
Nó và Uyên bước vào, thầy hiệu trưởng lại cất giọng ôn hòa:
- Hai em là học sinh mới phải không?
- Dạ vâng. – Nó nói.
- Em nào là Trương Lệ Vũ?
- Dạ, là em.
- Em là học sinh nhận được học bổng phải không?
- Dạ.
- Thầy rất ấn tượng với bài làm của em đấy?
- Dạ, em cảm ơn thầy, thầy đã quá khen em rồi mà thầy có thể cho em hỏi là lớp của tụi em là lớp nào không ạ?
- À, lớp của các em là lớp 11A1, các em cứ đi theo cô giáo chủ nhiệm là được.
- Dạ.
Đúng lúc ấy, từ phía cửa bước vào một cô giáo xinh đẹp, cô khẽ nói:
- Dạ, thầy. Đây là hai học sinh mới ạ?
- Đúng vậy. Bây giờ cô dẫn hai em lên lớp đi.
- Dạ.
Cả ba cô trò bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, cô giáo trẻ quay qua mỉm cười nói:
- Cô tên là Thủy, Trần Lệ Thủy. Các em có thể gọi cô là cô Thủy.
- Dạ.
- À mà cô vẫn chưa biết tên của các em.
- Em là Lâm Phương Uyên.
- Dạ, em là Trương Lệ Vũ.
- Lệ Vũ? Nước mắt của mưa sao?
- Dạ, đại loại là thế đấy cô à.
- Tên em là mưa, vậy em có thích mưa không?
- Em rất thích mưa cô à, vì khi ngắm mưa hay hòa mình vào mưa thì em luôn có một cảm giác bình yên đến lạ thường.
- À, thế à. Thôi, đến lớp rồi, chúng ta sẽ trò chuyện với nhau sau nhé!
- Dạ vâng ạ.
Cô Thủy bước vào lớp còn nó và Uyên thì đứng bên ngoài. Cô bước đến bục giảng, giọng lớp trưởng dội lên như bom tấn:
- Cả lớp nghiêm.
- Chúng em chào cô ạ. – Cả lớp đồng thanh.
- Cô mời các em ngồi xuống. – Cô Thủy nhẹ nhàng. – Hôm nay, cô sẽ giới thiệu với các em hai học sinh mới.
- Ai vậy cô? hay nữ vậy cô? – Cả lớp bắt đầu nhao nhao.
- Các em trật tự nào. – Cô quay qua chỗ nó và nhỏ nói. – Mời hai em vào. – Nó cùng Uyên bước vào lớp, đứng kế bên cô.
- Hai em giới thiệu bản thân đi.
- Chào các bạn, mình tên là Lâm Phương Uyên. Mong các bạn ủng hộ. – Uyên cười tươi cộng với cái nháy mắt tinh nghịch đã làm xao xuyến bao trái tim.
- Chào các bạn, còn mình tên là Trương Lệ Vũ. Mong các bạn sẽ ủng hộ mình. – Nó nở một nụ cười nhẹ nhàng để lộ chiếc răng khểnh rất duyên.
- Lệ Vũ? – Một cô nàng cất tiếng.
- Ừm.
- Bạn là học sinh nhận học bổng phải không?
- Ừm, đúng vậy.
- Wow, đúng là người vừa đẹp vừa tài. – Cô bạn ấy tiếp tục.
- Cảm ơn bạn đã quá khen.
- Nhưng hồng nhan thì bạc mệnh đấy.
- Mình nghĩ chắc là không đâu vì mình sống rất vui vẻ mà, không đến nổi bạc mệnh đâu mà mình thấy bạn cũng xinh đẹp ấy mà.
- Ý bạn là gì? – Cô nàng bắt đầu nổi cáu.
- Mình đâu có ý gì đâu, chỉ khen bạn đẹp thôi mà.
- Bạn…hãy nhớ đấy.
- Dĩ nhiên là mình phải nhớ bạn rồi. À, mà mình vẫn chưa biết tên bạn ấy nhỉ?
- Bạn ấy tên là Khánh, Nguyễn Lan Khánh. – Một chàng trai vui vẻ giới thiệu.
- Cảm ơn bạn rất nhiều.
- Mà hai em muốn ngồi ở đâu. – Cô Thủy lên tiếng.
- Dạ, tụi em muốn ngồi ở hai bàn trống ấy. – Cả nó và nhỏ đều đồng thanh chỉ tay về hai bàn phía cuối dãy. Tất cả đều nhìn tụi nó bằng ánh mắt ngạc nhiên và có phần gì đó lo sợ.
- Hai em chắc chứ?
- Vâng ạ.
- Được, hai em cứ ngồi ở đấy.
- Dạ, vậy bây giờ em có thể về chỗ chứ thưa cô? – Uyên nói.
- Được.
Cả hai cô nàng đều bước đến chỗ ngồi, vừa ngồi xuống Uyên đã quay lại nói với nó:
- Lúc nãy, mày làm hay lắm.
- Có gì đâu. – Nó cười tươi.
- Quá giỏi nữa là đằng khác ấy.
- Ừm, thôi tao ngủ đây. Lúc tối chẳng ngủ được nên bây giờ buồn ngủ quá.
- Ừm, ngủ đi. – Uyên nói rồi quay lên.
Nó gục mặt xuống bàn và bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Trong lúc ngủ nó nghe tiếng cô Thủy đang nói với một giọng nam lạnh mà nó rất quen.
- Sao hai em đến trễ thế?
- Dạ, tại tụi em gặp tai nạn thưa cô.
- Ừm, thôi các em về chỗ đi.
Hắn cùng anh bước đến chỗ ngồi, hắn thả chiếc cặp rơi tự do trên mặt bàn rồi ngồi bắt chéo chân với khuôn mặt u ám, hắn quay qua hỏi một bạn ngồi kế bên:
- Tên?
- Vũ. – Bạn ấy có vẻ sợ hãi.
- Đầy đủ.
- Trương Lệ Vũ.
- Ừm.
Hắn quay qua nó thấy nó ngủ úp mặt xuống bàn nên chẳng thấy được mặt, hắn đưa tay khẽ gõ bàn của nó…không động tĩnh, gõ lần hai…vẫn không động tĩnh, gõ lần ba…kết quả vẫn thế. Hắn tức giận đưa chân đạp thẳng vào chân nó:
- Á. – Nó khẽ rên.
- Dậy. – Hắn nói.
Nó ngóc đầu dậy, đưa tay dụi mắt rồi quay qua hắn định làm một trận thì…
- Là anh. – Nó ngạc nhiên.
- Thì ra là cô. – Hắn cũng thoáng ngạc nhiên.
- Ừm. – Nó chỉ “ ừm ” rồi định gục mặt xuống bàn tiếp tục ngủ nhưng đột nhiên có một cuốn tập chặn ngang mặt.
- Chưa nói xong, ai cho cô ngủ. – Hắn khá ngạc nhiên khi nó là người đầu tiên không có bất cứ một động tĩnh gì trước hắn, nó thờ ơ đến quá đáng.
- Còn chuyện gì để nói? – Nó nói.
- Ai cho cô ngồi ở đây?
- Cô Thủy.
- Ừm, rồi bây giờ cô tính sẽ bồi thường xe cho tôi như thế nào?
- Không bồi thường.
- Tại sao?
- Không phải lỗi của tôi.
- Thế cô nghĩ sao khi đột nhiên tôi đang chạy trên đường thì đột nhiên có một chiếc xe chạy đến và đâm thẳng vào xe tôi.
- Thế à, thế anh muốn bao nhiêu tiền.
- Không muốn tiền.
- Thế muốn gì?
- Chưa nghĩ ra.
- Thế thì từ từ tính còn bây giờ cho tôi ngủ được rồi chứ?
- Được rồi.
Hắn vừa dứt lời thì nó liền gục mặt xuống bàn ngủ, nó đã mệt lắm rồi. Hắn lắc đầu, khẽ nói:
“ Rất giống heo.”
Hắn nói rồi cũng gục mặt xuống bàn ngủ luôn. Còn về phần nhỏ và anh ở trên thì chẳng im lặng tí nào khi…cả hai cứ chí chéo mãi.
- Này, cô kia. Ai cho cô ngồi ở đây hả?
- Đây là bàn chung chứ không phải bàn của riêng, nếu anh thích ngồi một mình thì đi mà mua một cái bàn để ngồi đi.
- Cô đúng là cái đồ đanh đá.
- Anh vừa nói cái gì?
- Đanh đá đấy, nghe chưa?
- Có giỏi thì nhắc lại lần nữa.
- Cô là đồ đanh đá.
- Đanh đá này. – Nhỏ giơ chân đá thẳng một cái vào chân anh.
- Á. Cô đúng là cái đồ cọp cái.
- Anh muốn chết à?
- Chưa đâu.
- Thế thì im lặng.
- Tôi có miệng thì tôi nói.
- À, thế à. – Uyên định đưa tay đánh một cái vào bụng Đức cho anh im cái miệng thì đã bị anh dùng tay gạt ra.
- Người ta nói quân tử động khẩu không động thủ đấy nhé! – Đức châm chọc.
Thế là, trong lớp 11A1 có hai bàn dãy cuối kỳ lạ. Bàn trên hiện đang có một chàng trai và một cô gái chí chéo với nhau làm rần rần cả cái lớp còn bàn dưới có cũng có một chàng trai và một cô gái nhưng nó im lặng hơn nhiều, không có bất kỳ một tiếng động nào khì cả hai đều đã chìm vào giấc ngủ.[next]
Chương 3: Đền Xe.
Tùng…Tùng…Tùng…
- Vũ, mày dậy đi. Ra chơi rồi. – Nhỏ lay lay vai nó.
- …. – Không có động tĩnh.
- Vũ, dậy đi. – Nhỏ tiếp tục.
-…. – Vẫn không có động tĩnh.
- TRƯƠNG LỆ VŨ. – Uyên hét lên với một chất giọng cực đại.
- Ơ, trời sập à? – Nó ngay lập tức ngồi bật dậy.
- Trời sập cái đầu mày í.
- Chứ làm gì mà mày hét lên dữ vậy.
- Ra chơi rồi, đi xuống căn tin với tao.
- Ờ.
- Đúng là đồ cọp cái, hét lên như muốn ăn thịt người ta. – Một giọng nói chen vào.
- Anh muốn ăn đập à? – Uyên quay qua Đức.
- Dĩ nhiên là không, chỉ quan tâm cô chút thôi. – Anh cười nói.
- Quan tâm kiểu như anh thì tôi không thèm.
- Ê này, con gái là phải dịu dàng nghe chưa?
- Dịu dàng được với ai chứ không được với anh.
- Cô nói gì kỳ vậy, tôi cũng là con người mà.
- Chứ ai nói anh là thú vật.
- Nếu tôi là thú vật thì cô cũng chẳng hơn đâu.
- Chắc anh hơn tôi à.
Hai người cứ đứng cãi qua cãi lại mà đã bỏ quên hai đứa bạn thân của mình. Nó nhìn Uyên mà phải lắc đầu chịu thua, quá dữ dằn. Nó khẽ mỉm cười, hắn thấy vậy cũng đơ người một vài giây rồi lấy lại vẻ bình thường. Hắn quay qua chỗ nó nói:
- Bây giờ cô tính đền xe cho tôi như thế nào?
- Tôi chưa từng nói đấy là lỗi của tôi.
- Cô có cần tôi đi thu thập chứng cứ rồi đưa ra trước mặt cô không?
- Nếu có cứ việc đưa ra.
- Được. – Hắn nói rồi móc ra chiếc điện thoại. Hắn nhấn gọi rồi sau vài giây đầu dây bên kia lên tiếng:
- Alo, thưa cậu chủ.
- Quản gia Lâm, ông đưa qua hình ảnh tai nạn lúc sáng cho tôi.
- Vâng thưa cậu chủ. – Không đợi đầu dây bên đây lên tiếng, ông đã ngắt máy.
- Cô đợi một lát, tôi sẽ đưa chứng cứ cho cô xem.
- Tại sao tôi phải đợi?
- Được, cô có thể không đợi. Bây giờ cô có thể đi nhưng một lát phải quay lại đây.
- Được.
truyen72
Nó bước đến chỗ nhỏ và anh đang cãi nhau kéo nhỏ đi. Nhỏ dú không biết chuyện gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo. Nó lôi nhỏ vô căn tin rồi đẩy nhỏ vào đấy. Sau 5’, nhỏ trở ra với một đống đồ ăn trên tay. Cả hai ngồi vào bàn ăn. Vừa ăn nhỏ vừa hỏi:
- Lúc nãy, mày với hắn nói chuyện gì vậy?
- Đền xe.
- Hắn muốn bao nhiêu tiền.
- Không muốn tiền.
- Thế muốn gì?
- Không biết, hắn chưa nói.
- À, thế à.
- Tao cũng không biết là ai đụng ai.
- Tao cũng chẳng biết mà hình như là mình đụng người ta đấy.
- Chắc vậy.
- Ừm.
Tùng…Tùng…Tùng…
Nó và nhỏ bước lên lớp. Nhỏ bước đến chỗ ngồi và lại tiếp tục diễn màn hai của vỡ kịch cãi nhau. Hai người cứ chí chóe với nhau mãi, thế mà chẳng ai chịu nhường ai. Cả lớp cứ rần rần mãi vì hai con người tính tình trái ngược nhau này. Còn nó đến chỗ ngồi và yên vị, hắn quay qua đưa ra trước mặt chiếc điện thoại có một tấm hình, hắn nói:
- Đây là bằng chứng.
- Ừm. Thế muốn gì? – Nó nhìn lướt qua tấm ảnh rồi nói.
- Tôi muốn cô dọn về nhà tôi ở?
- Hảaaaaa? – Nó hét lên. Cả lớp đồng loạt nhìn về phía nó, cô giáo hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Dạ, không có chuyện gì đâu cô. – Hắn đứng lên nói rồi kéo nó ngồi xuống.
- Ừm. – Cô quay lại với bài giảng.
- Cô dọn đến nhà tôi làm việc để trừ nợ.
- Tại sao? Tôi có thể đền cho anh bằng tiền mà.
- Nhưng tôi không thích.
- Tại sao tôi phải nghe lời anh?
- Tại cô là người làm hư xe tôi, khiến tôi phải vứt đi chiếc xe đó.
- Anh có thể sửa lại xài tiếp mà.
- Không thích.
- Phun phí. Thế tại sao lại là tôi, sao anh không kêu Uyên đi?
- Không thích, tôi chỉ muốn cô dọn đến nhà tôi.
- Tôi không dọn.
- Được, vậy tôi hỏi cô có phải cô là con gái nuôi của tập đoàn “ The Love ”.
- Đúng vậy, thì đã sao.
- Cô có tin là tôi có thể khiến công ty ba mẹ cô phá sản chỉ trong một tuần không?
- Tại sao tôi phải tin anh?
- Vì tôi là con trai tập đoàn “ The Dream ”.
- The Dream?
- Ừm. Thế cô có thể tin tôi rồi chứ, chỉ trong vòng một tuần thôi.
- Được, tôi sẽ chuyển đến nhà anh ở.
- Tốt.
- Anh muốn tôi ở đó trong bao lâu?
- Chưa biết.
- Cái gì?
- Đến khi nào tôi chán cô.
- Anh…
- Sao? Cô có ý kiến gì à?
- Không, bao giờ chuyển đến.
- Chiều nay.
- Thế làm sao tôi có thể nói với ba mẹ tôi.
- Tôi sẽ lo.
- Ừm.
Nó lại tiếp tục gục xuống bàn và ngủ, không quan tâm đến những gì xung quanh. Hắn nhìn nó khẽ nhếch môi một cái thật nhẹ. Hắn thầm nghĩ:
“ Có chuyện vui rồi.
Chương 4: Chuyển Nhà.
Nó đang nằm nghe nhạc đọc sách trên phòng thì có tiếng mẹ gọi vọng lên tiếng mẹ gọi vọng lê từ dưới nhà:
- Vũ, xuống ăn cơm đi con.
- Dạ. – Nó ngồi dậy đi xuống lầu thì có tiếng chuông cửa reo. Mẹ nó định đi ra mở cửa thì nó nói:
- Mẹ, để con mở cửa cho. Mẹ làm tiếp đi.
- Ừm.
Nó đi ra cổng, mở cửa và thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn. Nó nói:
- Sao anh lại biết nhà tôi?
- Không khó để điều tra nhà một ai đó.
- À, thế xin hỏi bổn đại thiếu gia sao lại tới đây?
- Dẫn cô đi.
- Đi đâu?
- Về nhà tôi.
- Tại sao tôi phải đi?
- Thế cô muốn công ty ba mẹ cô phá sản à!
- Anh…
- Thôi, cô cứ đứng đó đi. Tôi vào trước.
Nó tức giận nghiến răng khèn khẹ:
- Anh giỏi lắm. Nhưng ba mẹ tôi sẽ dễ dàng để tôi đi đến nhà anh ở đâu.
truyen72
Nó đóng cổng lại rồi vào nhà, nó như đứng chết trân tại chỗ khi thấy ba mẹ nó và hắn đang nói đùa rất vui vẻ với nhau. Hắn cứ liên tục vâng vâng dạ dạ khiến nó phải khiếp sợ, hắn lễ phép như thế từ lúc nào. Thấy nó vào, mẹ nó nói:
- Con định đứng đó làm tượng luôn à, đến đây ngồi đi.
- Dạ. – Nó bước đến ngồi xuống cạnh Uyên.
- Sao không nói với ba mẹ là con sẽ đến công ty của cậu Long đây làm việc?
- Dạ????
- Không phải sao?
Nó nhìn qua hắn thấy hắn đang cười một nụ cười rất ư là gian xảo rồi đưa tay lên cô rẹt ngang một đường. Nó thấy vậy trợn mắt nhìn hắn. Mẹ nó nói:
- Có chuyện gì vậy con?
- Dạ, không ạ. Con định một lát nữa sẽ nói với ba mẹ.
- À, ra thế.
Uyên nhìn nó khó hiểu nhưng vẫn im lặng. Mẹ nó tiếp:
- Thôi, cậu Long vào ăn cơm cùng nhà chúng tôi luôn.
- Thôi không cần đâu bác à.
- Cậu đừng có ngại, cậu vào ăn cơm cùng gia đình chúng tôi luôn rồi hãy đi.
- Dạ, nếu bác đã nói thế thì cháu sẽ ở lại dùng cơm nhưng bác có thể cho Lệ Vũ đi cùng cháu trong ngày hôm nay được không ạ?
- Cái gì? – Nó hét lên.
- Ấy, Lệ Vũ. Con làm gì mà hét lên thế?
- Dạ…
- Được không bác. – Hắn nói.
- Dĩ nhiên là được.
- Cháu cảm ơn.
- Ấy mẹ à, từ từ cũng được mà. – Nó vội từ chối.
- Cái con này, đi làm cho người ta mà ăn nói gì kỳ vậy. Hôm nay đi để quen việc luôn.
- Nhưng mẹ à…
- Không nhưng nhị gì nữa cả. Thôi bây giờ chúng ta cùng vào ăn cơm thôi.
- Dạ.
Hắn đứng lên đi theo mẹ nó, trước khi bước vào trong phòng bếp hắn không quên tặng cho nó một cái mỉm cười gian tà và cái lè lưỡi. Nó tức giận dậm chân nói:
- Tức quá hà.
Nói rồi nó cũng vào trong ăn trưa cùng mọi người. Khi ngồi xuống nó không quên đá vào chân hắn một cái đâu điếng. Hắn cũng chẳng vừa gì khi giơ chân đá lại nó một cái. Thế là trong lúc ăn, bên dưới bàn ăn vui vẻ có hai cái chân cứ đá qua đá lại mãi. Nó nhìn hắn bằng một ánh mắt hình viên đạn, bây giờ nó không muốn ăn cơm mà chỉ muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Còn hắn thì cứ nhìn nó bằng một ánh mắt ẩn nét cười như muốn nói với nó rằng:
“ Trương Lệ Vũ, cô thua rồi. ”
Sau khi ăn trưa xong, nó lên phòng dọn quần áo. Nhỏ cũng đi theo phụ, nhỏ hỏi:
- Có phải có chuyện gì không?
- Không có gì đâu.
- Mày định lừa ai.
- Không có gì đâu mà.
- Mày không lừa được tao đâu, tao là chị em cũng là bạn thân của mày đấy.
- Tao đã nói là không có gì mà.
- Có phải liên quan đến chuyện tai nạn lúc sáng không?
- Không phải.
- Được, vậy tao đi hỏi hắn.
- Đừng.
- Thế nói mau. Chuyện gì?
- Thôi được, tao kể. Chuyện là…
- Cái gì? Hắn ta muốn mày đến đó để trả nợ sao?
- Ừm.
- Để tao đi nói chuyện với hắn.
- Thôi, mày muốn công ty của ba mẹ bị phá sản sao?
- Nhưng…
- Không sao đâu, hắn sẽ không dám làm gì tao đâu.
- Ừm, nhưng mày nhớ cẩn thận đấy.
- Ừm.
Nó xách vali đi xuống lầu. Nó đến ôm lấy mẹ, ôm lấy ba rồi ôm lấy Uyên để chào tạm biệt. Nó cùng hắn đi ra xe. Sau khi hành lí đã được đặt lên xe, nó quay qua hắn nói:
- Sao anh lại đến nói với mẹ tôi như thế?
- Nếu không nói thế thì cô đã không đi theo tôi.
- Anh giỏi lắm.
- Không cần khen.
- Nhưng…
- Nhưng cái gì?
- Là đồ ngốc. – Nó đạp thẳng một cái vào chân hắn rồi bay thẳng lên xe. Nó cầm lấy cái cửa xe thật chặt.
- Ya, cái cô này. – Hắn tức giận đi đến bên cái cửa xe giật mạnh một cái khiến nó mất thăng bằng và…té đè lên nó.
- Này, tên lợi dụng. Anh bỏ cái tay anh ra khỏi người tôi ngay.
- Cô xem lại coi ai là người lợi dụng, cô đang đè lên tôi đó.
- Xì… - Nó lồm cồm bò dậy.
- Mau lên xe.
- Ờ.
Nó lên xe và bắt đầu cuộc cãi vã, hai người cứ liên tục chí chóe với nhau, chẳng ai chịu nhường nhịn ai cả. Bác tài xế lắc đầu nhìn hai người cãi nhau như hai đứa con nít, bác thầm nghĩ:
- Cậu chủ từ lúc nào đã biết cãi nhau với người khác, chắc cũng lâu lắm rồi mới thấy được cậu chủ nói nhiều và cười đấy, từ lúc chuyện ấy xảy ra.[next]
Chương 5: Ngôi Nhà Mới.
Sau khoảng 15’ ngồi trên xe hắn, chiếc xe sang trọng của hắn dừng trước một cánh cổng rất to, cánh cổng rất đơn giản, toàn cánh cổng được sơn một màu trắng. Bác tài xế bước xuống xe đến đấy bấm bấm cái gì đó mà nó cũng chẳng biết thì cánh cổng được mở ra. Bác lái xe chạy qua một khu vườn rất lớn, toàn khu vườn là những cây hoa hồng thật đẹp, hình như nó có đủ màu thì phải. Nào là hoa hồng phấn, hoa hồng vàng, hoa hồng nhung và còn có cả hoa hồng xanh. Nó rất thích hoa hồng xanh vì theo như nó được biết thì hoa hồng xanh là đại diện cho tình yêu vĩnh cửu. Giữa những cành hoa hồng rực rỡ ấy là một chiếc xích đu gỗ. Chiếc xích đu ấy cứ y như là trong cổ tích vậy. Dọc hai bên đường đi là hàng nha đam xanh mát, những cây nha đam to trông thật dễ thương.
truyen72
Nó lo mãi mê ngắm nhìn khu vườn mà quên mất đã vào trong tự bao giờ. Hắn quay qua nhìn nó, hắn như bị sét đánh. Nó quả thật rất giống cô bé mà hắn vẫn ngày đêm nhớ về, nó rất giống, quả thật rất giống. Hắn nhớ lúc nhỏ, lần đầu tiên mà bé đến nhà hắn chơi cũng đã như nó bây giờ. Bé chỉ lo ngắm nhìn khu vườn mà quên hết tất cả mọi thứ xung quanh mình, hắn nhớ lúc đó hắn đã nói:
- Sao em cứ lo nhìn khu vườn không vậy? Chẳng quan tâm gì tới anh cả, anh giận đấy.
- Tùy anh. – Bé dửng dưng.
- Anh giận thiệt đấy.
- Dạ.
- Em… - Hắn tức giận bỏ đến chiếc xích đu ngồi. Ngay lập tức, cô bé chạy đến ngồi kế bên hắn, nũng nịu:
- Anh Bi, anh chơi với em đi.
- Hứ, em thích hoa hồng hơn anh mà. – Hắn vẫn còn giận.
- Anh Bi, em xin lỗi.
- Hứ.
- Anh Bi…
- Hứ.
- Hức…Hức…
Hắn quay qua nhìn thấy bé đang khóc, hắn bối rối:
- Bé ngoan, sao lại khóc.
- Anh Bi không chịu chơi với em.
- Anh Bi xin lỗi, anh sẽ chơi với em mà.
- Anh nói thiệt chứ.
- Ừm với điều kiện là em phải nín khóc. – Hắn khẽ đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên mắt bé. Hắn không thích nhìn thấy bé khóc vì khi thấy bé khóc hắn rất đau.
- Anh hứa nhé!
- Ừm.
Hắn liền nắm lấy tay bé chạy đi chơi. Tiếng cười của hai người làm rộn rã cả một khu vườn, giòn tan trong nắng sớm, hòa với tiếng hót của chim.
…
Quay về với thực tại, hắn giật mình thoát khỏi dòng hồi tưởng. Hắn gọi nó:
- Cô ngắm xong chưa? Tới nơi rồi.
- À.
Nó bước xuống xe, chạy lon ton theo hắn. Đi được một đoạn, nó bỗng nhớ thiếu thiếu gì đó, nó quay qua hỏi hắn:
- Hành lí tôi đâu?
- Đồ của cô sao hỏi tôi.
- Chẳng phải…
- Đồ của mình thì phải tự xách đi.
- Anh…
- Tôi sao?
- Là cái đồ không phải đàn ông.
- Men chính gốc.
- Đàn ông con trai gì àm chẳng có chút ga lăng gì cả.
- Tôi là vậy đó.
- Hừ.
Cuối cùng nó cũng phải quay lại lấy hành lí của mình. Nó thầm rủa hắn. Nó vác cái đống hành lí ấy đến trước cửa nhà hắn. Giờ đây, nó vô cùng mệt, nó bỏ hành lí xuống đứng thở. Nó ngước lên nhìn ngôi nhà. Ôi không, nhà gì mà to thế mà còn đẹp nữa chứ! Đẹp còn hơn nhà của ba mẹ nuôi nó. Nhà chỉ có hai tầng nhưng nó rất đẹp, toàn ngôi nhà được sơn trên màu xanh nhạt là chủ yếu. Nó thầm nghĩ nhà to thế này chắc đến lúc quét dọn sẽ mệt lắm. Đang thả hồn theo mây đột nhiên có một giọng nói đáng ghét vang lên:
- Tính đứng đó luôn à.
- Này, anh có thể xách phụ tui mấy cái vali không? – Nó vừa bước lên thềm nhà vừa nói.
- Không, ai biểu mang cho lắm vào thì tự xử.
- Hừ.
Nó thầm rủa hắn:
“ Huỳnh Bá Long, anh là cái đồ âm binh, đồ trời đánh. ”
Nó lo rủa hắn mà không để ý đến cái bậc thềm, nó vấp phải và….ngã.
- Áaaaaaaa…. Ủa, sao té mà không đau gì hết vậy, bộ nhà hắn làm bằng chất liệu đặc biết hay sao? – Nó nói.
- Ya, cô ngồi dậy được chưa thế? – Một giọng nói từ dưới cất lên. Nó nhìn xuống và… Ôi má ơi, nó đang nằm đè lên hắn. – Ngồi dậy mau.
- Từ từ. – Nó vừa đứng dậy vừa nói.
- Đưa hành lí đây.
- Chi?
- Xách giùm cho.
- Hihi, cảm ơn nhiều.
Hắn đem hành lí của nó lên phòng. Phòng nó và phòng hắn nằm kế bên nhau.
- Cô thu dọn đồ đạc đi nghen. Xong rồi dọn dẹp toàn bộ nhà, sau đó nấu bữa ăn tối cho tôi.
- Hả???
- Hả cái gì?
- Anh kêu tôi dọn cái nhà này hả? Sao dọn nổi.
- Đó là chuyện của cô.
- Tôi không làm.
- Cô nên nhớ là cô đang nợ tôi đó.
- Anh…
- Thôi, tôi đi đây, nhớ là nấu bữa tối nữa đó.
- Hừ.
Chỉ còn một mình nó ở trong phòng, nó hét lên:
- Trương Bá Long, anh được lắm.
Hắn ở dưới nhà nghe mà khẽ mỉm cười. Hắn khẽ nói:
- Tất nhiên rồi, ngốc ạ.
Chương 6: Dọn Dẹp Nhà.
Nó nhìn đống hành lí mà chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Nó đem theo tất cả những ba vali. Một vali quần áo, còn hai vali còn lại đựng toàn là sách với sách, đã vậy nó còn xách thêm mấy túi đựng gấu bông…
Nó nhìn quanh căn phòng mà hắn dành cho nó. Một căn phòng với màu chủ đạo là hồng, tường được sơn màu hồng nhạt, một chiếc giường cũng màu hồng nốt được đặt ở giữa phòng. Bên trái là một chiếc bàn học khá to, kế bên là một kệ sách to đùng, nó nghĩ kệ sách này chắc sẽ chứa được hết những cuốn sách yêu quý của nó đây. Bên phải là một tủ quần áo to. Căn phòng này còn có cả ban công, những chậu hoa hồng dây treo lơ lửng đang khoe sắc hồng rực rỡ, phía dưới là những chậu nha đam, chúng không to như ở dưới khu vườn trước nhà nhưng chúng lại rất đáng yêu và dễ thương.
Nó chợt nhớ đến vấn đề quan trọng là phải dọn dẹp nhà cửa, thế là nó bắt tay vào việc. Đầu tiên là phòng nó… Hai tiếng sau, nó đã thu dọn xong đống hành lí. Tất cả những quyển sách được nó nhét kín cả kệ. Những chú gấu bông được nó xếp gọn gàng trên giường, quần áo đã được móc lên treo trong tủ quần áo.
truyen72
Tiếp theo, nó quyết định sẽ dọn dẹp hết tầng trên rồi mới xuống tầng dưới… Một tiếng sau, nó đã dọn xong tầng trên. Nó ngồi thở:
- Cái tầng gì mà muốn bự hơn cái nhà mình nữa.
Nó tiếp tục công việc của mình ở tầng dưới. Bắt đầu từ nhà bếp rồi đến phòng khách, nhà vệ sinh,… Sau khoảng bốn tiếng đồng hồ sau, nó đã dọn hết tất cả tầng dưới. Nó ngồi trên ghế sofa thở:
- Trời ơi, mệt muốn chết. Cái nàh gì đâu mà bự quá xá.
Nó nhìn lên đồng hồ, cũng đã chiều rồi. Nó đi dạo quanh khu vườn hoa hồng. Nó ngồi trên chiếc xích đu cổ tích đưa qua đưa lại, vừa đưa nó vừa hót líu lo. Đột nhiên, một cơn đau ở tim đột ngột kéo đến. Nó đau thắt, tay nắm lấy phần áo bên ngực trái, nó ngã khụy xuống đất, tim nó vẫn rất đau như có hàng ngàn mũi kim đâm vào. Một lúc sau thì không còn cảm giác đau đớn đó nữa, mồ hôi trên mặt nó nhễ nhại. Nó ngồi lên xích đu thở một lúc:
- Chắc chỉ do lúc nãy làm việc nhiều quá thôi.
Nó khẽ nói để trấn an bản thân rồi bước vào nhà. Nó bước đến ban công phòng mình đứng dựa người vào lan can. Một giọt…hai giọt…ba giọt và hàng ngàn giọt nước rơi xuống từ những đám mây. Mưa… trời đang mưa… một cơn mưa đến bất chợt… một cơn mưa không nhỏ mà cũng chẳng lớn, không có bất cứ một ngọn gió nào cả, chỉ có những hạt mưa đang rơi. Nó đưa tay ra đón lấy những hạt mưa, những hạt mưa rơi lã chã trên tay nó, một cảm giác lành lạnh nơi bàn tay và một cảm giác nhẹ nhàng, bình yên bất chợt đến với nó. Nó rất thích mưa vì khi ngắm mưa rơi, nó như được thả hồn thả hồn vào cơn mưa mà bay đến một nơi bình yên nhất, một nơi không có những nỗi đau. Nó cứ đứng đưa tay hứng những giọt nước mưa thì giọng nói lạnh lùng cất lên sau lưng:
- Mưa đẹp lắm đúng không?
- Ừm.
- Nhưng tôi rất ghét mưa.
- Tại sao?
- Vì chính trong một ngày mưa, tôi đã mất đi người mà tôi yêu nhất.
- Thế à?
- Ừm.
- …
- …
Cả hai đều im lặng, hai con người dù đang ở kế bên nhau nhưng lại đang có hai tâm trạng khác nhau. Hắn thì đang nhớ đến bé, còn nó thì đang nghĩ đến hắn, nó đang nghĩ đến những gì mà hắn nói – người hắn yêu nhất ư.
- À, mà này. – Hắn nói.
- Gì? – Nó nói nhẹ.
- Cô dọn dẹp nhà cửa xong chưa mà đứng đây ngắm mưa rơi.
- Thế theo anh là dọn chưa?
- Chưa.
- Mời anh đi kiểm tra thử.
- Được.
Nói rồi, hắn cùng nó đi kiểm tra nhà cửa. Hắn đưa tay quẹt một đường ngang thành cửa sổ, hài lòng nói:
- Tốt lắm.
- Hừ.
- Cô nấu cơm tôi chưa?
- Chưa. Mới 5h mà.
- Cô đi nấu đi là vừa đấy.
- Nấu chi sớm thế.
- À không, tôi chỉ sợ cô nấu không kịp thôi.
- Bộ hôm nay nhà anh có khách à.
- Không, tại tôi sợ cô lề mề nấu cơm đến khuya mà chưa có cơm ăn nên tôi kêu cô nấu sớm để tôi còn có cơm mà ăn.
- Tôi làm gì lề mề.
- Ai biết được.
- Ây, anh…
- Tôi sao?
- Đúng là cái đồ đáng ghét.
- Tôi chỉ có ý tốt nhắc cô thôi mà, tôi sợ bỏ đói cái bụng của mình thôi.
- Hừ, được. Vậy để tôi đi nấu cơm, cơm canh nguội ngắt lạnh lẽo là chuyện của anh đấy.
- Hừ.[next]
Chương 7: Bữa Cơm Tối.
Nó đi vào bếp và bắt đầu cái sự nghiệp nấu ăn của mình. Nó mở tủ lạnh ra mà phải hét dựng cả lên:
- Này, anh kêu tôi nấu cơm mà không có vật liệu làm sao nấu được?
- Thì đi mua.
- Bây giờ chợ đâu còn để mua.
- Siêu thị.
- Mắc lắm, hay chúng ta ăn mì gói đi ha. – Nó tranh thủ để có thể thảnh thơi.
- Không, tôi muốn ăn cơm. Với lại tiền tôi chứ không phải tiền cô.
- Tôi không nấu.
- Cô nên nhớ là cô đang nợ tôi đấy.
- Anh…
- Mau lên, chúng ta đi siêu thị mua đồ. – Hắn đi ra cửa.
- Hừ. Cái đồ trời đánh. – Nó không đi mà đứng chửi hắn.
- Mau lên, cô lề mề quá đấy. – Hắn quay lại nói.
- Từ từ.
- Nhanh lên.
truyen72
Nó chạy theo hắn, ra đến cửa. Giờ đây, trước mặt nó là một chiếc ôto màu trắng, không còn là chiếc màu đen hôm bữa nữa. Chiếc này hình như là xe thể thao thì phải, nó quay qua hắn hỏi:
- Xe ai vậy?
- CỐP. – Hắn cốc đầu nó một cái.
- Ây da, anh làm gì vậy? – Nó ôm đầu kêu.
- Cô nghĩ sao vậy, dĩ nhiên là xe của tôi.
- Xe của anh??? Chiếc hôm bữa đâu?
- Bỏ rồi.
- Sao anh phun phí thế? Xe còn tốt mà.
- Nhưng bị trầy.
- Bị trầy thì chỉ cần sơn lại là được, cần chỉ mà phải bỏ nguyên chiếc xe thế.
- Không còn hoàn hảo.
- Tôi hết nói nổi với anh nữa rồi.
- Thì ai bảo cô nói.
- Hừ.
- Còn bây giờ có đi không?
- Đi.
Hắn và nó bước vào xe, và thế là trên xe lại có một cuộc cãi vã nữa mà cái lý do thì không thể nào củ chuối hơn được nữa. Bác tài xế chốc chốc lại nhìn hai đứa trẻ đang ngồi cãi nhau qua kính chiếu hậu, mỉm cười lắc đầu cho cô cậu thanh niên lớn rồi mà cứ y như là con nít.
Xe dừng lại trước cửa siêu thị, nó và hắn bước vào. Nó lấy một cái xe đẩy rồi đến quầy bán thực phẩm. Nhìn qua một lượt rồi nói:
- Anh muốn ăn gì?
- Những món tôi muốn ăn cô chưa chắc đã làm được.
- Anh... giỏi lắm. Thế tôi tự chọn rồi tự mua.
- Ừm.
Nó mua một miếng sườn heo, mấy quả trứng, một ít hến rồi đến quầy bán rau củ chọn một vài quả ớt chuông, cà chua, cải xà lách,… Nó mua một đống toàn là rau củ khiến hắn kinh hồn mà hỏi:
- Cô muốn ăn kiêng à? Ốm lắm rồi.
- Không. Tôi hài lòng về vóc dáng của mỉnh rồi.
- Thế sao mua nhiều rau củ thế?
- Một lát anh sẽ biết. À, mà nhà anh còn gia vị không?
- Gia vị?
- Ừm.
- Là gì?
- Hả???
- Tôi hỏi gia vị là gì?
- Anh không biết thiệt hả?
- Là muối, đường, nước mắm, nước tương,…
- Tôi không biết mà theo như tôi được biết thì nhà bếp đó đã không được sử dụng mấy năm rồi.
- Hả??? Vậy hằng ngày anh ăn ở đâu.
- Ở nhà.
- Ai nấu?
- Nhà hàng.
- Ôi trời. Để đi mua.
Sau khoảng 15’ sau, cuối cùng nó và hắn cũng ra khỏi được cái siêu thị. Nó và hắn lại yên vị trên xe và cãi nhau. Nó và hắn cứ đấu võ mồm với nhau mãi mà chẳng biết đã đến nhà tự lúc nào. Bác tài xế nói:
- Thưa cậu chủ, tới nhà rồi ạ.
- Ừm, được rồi. Bác về nghỉ đi.
Nó xách đồ vào nhà bếp và bắt đầu trổ tài nấu nướng. 30’ sau, nó bày tất cả các món ăn trên bàn. Các món đều được trang trí rất đẹp mắt và trông rất ngon miệng. Hắn ngồi xuống bàn nhìn rồi chỉ vào một đĩa nói:
- Món gì?
- Sườn xào chua ngọt.
- Món này?
- Canh rau mồng tơi.
- Món này?
- Trứng gà chiên hến.
- Món này?
- Salad rau.
- Tất cả tôi đều không biết.
- Dĩ nhiên, món ăn gia đình mà. Làm sao anh biết được.
- Ăn được không?
- Ăn vô chết đó. Không ăn thì để tôi ăn, đỡ hao.
- Hứ.
- Ăn đi.
Hắn gắp một miếng sườn bỏ vào miệng và lại gắp miếng thứ hai. Nó thấy vậy bật cười hỏi:
- Ngon không?
- Ngon.
- Vậy ăn đi.
….
Nó thả cho thân mình rơi tự do trên chiếc giường, lúc nãy nó ăn đến hai bát cơm còn hắn thì đến bốn bát. Nó nghĩ lại mà vẫn thấy mắc cười. Nó nằm một hồi rồi cũng ngủ thiếp đi, một ngày mệt mỏi rồi. Ngày mai còn phải đi học nữa. Haizz, quá sức mệt mỏi.
Chương 8: Một Ngày Mới.
5.45 a.m
Reng…Reng…Reng…
Chiếc đồng hồ báo thức hình con mèo hồng reo ing ỏi kéo nó khỏi giấc mộng hồng. Nó bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh làm VSCN. 5’ sau, nó trở ra với một khuôn mặt rạng ngời sức sống. Có lẽ vì hôm qua mệt mỏi quán mà đêm đến lại ngủ ngon rất ngon nên hôm nay mới tràn đầy sức sống như thế này. Nó đi xuống nhà và chuẩn bị bữa sáng.
truyen72
6.00 a.m
Nó đã bày tròn bộ các món ăn ra bàn. Nó nhìn lại đồng hồ đã 6h rồi mà sau hắn vẫn chưa dậy nhỉ? Nó đành đi lên phòng hắn gọi. Nó bước từng bước thật nhẹ nhàng, khuôn mặt trông thật bình tĩnh nhưng trong lòng nó thì đang thấp thổm lo lắng. Vì đây là lần đầu tiên nó đi đánh thức một thằng con trai, thường ngày ở nhà nó chỉ đánh thức Uyên mà thôi. Phòng của hắn đối diện với phòng của nó, nó khẽ đưa tay gõ nhẹ cửa:
- Anh dậy chưa?
- … - Không có bất cứ một tiếng động gì cả.
- Này, anh dậy chưa? Tôi có nấu đồ ăn sáng rồi đấy.
- … - Vẫn không có bất kì một tiếng động gì cả. Nó nghĩ chắc hắn chưa dậy nên đẩy nhẹ cửa bước vào và…
- Áaaaaa – Đồng loạt có hai tiếng hét vang lên.
- Cô làm gì vậy? – Hắn gắt.
- Tôi mới là người nên hỏi anh đang làm gì đấy? Sao chỉ quấn một cái khăn thế hả? – Nó quay lưng lại nói chuyện với hắn.
- Này, cô nên nhớ đây là nhà tôi đấy nhé. Ai cho cô tự tiện vào phòng tôi như thế?
- Tại tôi kêu anh hoài không thấy nên mới vào thôi.
- Này, cô làm gì mà cứ quay mặt lại hoài thế? – Hắn nắm lấy tay nó kéo lại khiến nó ngã nhào vào ngực hắn.
- Ơ. – Nó ngượng không nói lên lời.
- Này, cô bị cái gì thế?
- Tôi…tôi có bị gì đâu.
- Sao mặt mày đỏ lừ thế?
- Ai biết. Thôi, tôi đi xuống nhà trước, anh xuống sau nha. – Nó nói rồi nhanh chân chuồn nhanh.
- Ơ, cái cô này. – Hắn chỉ biết ngơ ngác. – Mà cô ta cũng rất dễ thương đấy chứ.
5’ sau, hắn bước xuống nhà. Nó đã ngồi trong nhà bếp từ lâu, hắn bước đến thấy mặt nó vẫn còn đỏ nên đưa tay gờ trán nó:
- Đâu có nóng đâu mà sao mặt đỏ chót thế.
- Anh…anh…ăn sáng đi.
- Ờ.
- Sáng nay cô nấu món gì vậy?
- Anh nhìn mà không biết à?
- Không. – Nó như muốn té ghế với câu trả lời này của hắn.
- Bánh mì trứng ốp la.
- Là gì?
- Trứng chiên ăn với bánh mì, biết chưa?
- À, mà cũng không biết. Ăn được không?
- Ăn vô chết đó, hỏi hoài có câu vô duyên. Anh làm như tôi bỏ thuốc độc giết anh vậy.
- Ai biết được, lỡ có người muốn giết người thì sao.
- Hứ, còn bây giờ là anh ăn hay muốn ngồi nói rồi trễ học.
- Thì ăn được chưa?
- Được.
Xong bữa sáng, nó và hắn lên phòng thay quần áo. Quần áo đã đâu vào đó, nó bước xuống nhà thì đã thấy hắn ngồi ở đó đọc báo, nó hỏi:
- Anh không đi học hả? Còn ngồi đó đọc báo thảnh thơi.
- Chờ cô.
- Này, anh nói câu đủ chủ ngữ vị ngữ được không?
- Không.
- Lý do?
- Không thích.
- Sao không thích?
- Mỏi miệng, dư hơi.
- Hơ.
- Bây giờ, cô đi học không?
- Đi.
- Còn không lẹ lên. Lề mề quá rồi đấy.
- Từ từ. – Nó lon ton chạy theo hắn ra xe.
Nó và hắn đã yên vị trên xe và…bắt đầu cãi nhau. Bác tài xế cũng phải lắc đầu chịu thua, bác nghĩ từ lúc có cô gái này mà cậu chủ đã chịu nói nhiều hơn rồi. Bác xem hắn như con trai mình nên rất thương yêu hắn, bác mong hắn có thể vượt qua nỗi đau để mở cửa trái tim cho một người con gái khác.[next]
Chương 9: " Cô Bướng Bỉnh, Tôi Cũng Có Cách Trị Được Cô."
Sau một hồi cãi nhau vật vã, đã gần đến trường, nó nói với bác tài xế:
- Bác cho cháu xuống ở đây nhá!
- Không được dừng. – Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
- Bác đừng quan tâm đến anh ta, bác cho cháu xuống đi. – Nó phớt lờ hắn.
- Tôi nói không được dừng. – Hắn nói.
- Bác ơi, cho cháu xuống đi mà. – Nó van nài.
- Tôi nói không được là không được. – Hắn kiên quyết.
- Này, nãy giờ tôi nhịn anh lắm rồi nha! – Nó tức giận.
- Làm gì? – Hắn như không có chuyện gì.
- Sao anh cứ nhảy vào phá đám tôi hoài vậy? Để cho tôi xuống coi.
- Chưa tới trường.
- Nhưng tôi muốn xuống ở đây.
- Nhưng tôi không cho.
- Sao anh vô lý thế?
- Thế tại sao cô lại muốn xuống xe?
- Tại… tại…
- Tại sao?
- Tại…tại tôi không muốn đi vào chung với anh.
- Sao cô cứ sống dựa vào thiên hạ thế?
- Đúng, tôi sống dựa vào thiên hạ đấy. Mặc kệ tôi. – Nó giận – Bác ơi, cho cháu xuống đi.
- Xin lỗi cô nhưng cậu chủ không cho phép. – Bác tài xế nói.
- Tại sao anh lại đáng ghét như thế hả? – Nó quay qua hắn tức giận nói.
- Quá khen. Tôi nhất định sẽ bắt cô đối diện với thiên hạ. – Hắn cười đểu.
- Hơ, anh...anh… - Nó tức giận không quan tâm đến hắn nữa mà ngồi trút giận lên…cái xe (tội nghiệp cái xe quá)
…
Chiếc xe đỗ kịch trước cổng trường, nó liền nhanh chân chạy xuống xe. Hắn cũng xuống xe và sải bước đi. Hắn đi một khoảng khá xa mà vẫn không thấy nó đâu, chẳng phải nó xuống xe trước hắn sau, nhưng hắn là người đi trước mà, hắn lạ lùng dừng chân lại không đi tiếp và…
- Á… Sao đang đi đột nhiên anh dừng lại vậy? – Nó vừa xoa cục u trên trán vì đập vào lưng hắn vừa nói.
- Sao cô cứ đi sau lưng tôi thế?
- Tại tôi thích thế.
- Đi lên đi ngang hàng với tôi.
- Không.
- Lý do? Hay là cô muốn làm osin của tôi.
- Dù gì bây giờ trông tôi chẳng khác nào người hầu. – Nó lảm nhảm.
- Cô nói cái gì? – Hắn trừng mắt.
- Đâu, đâu có gì đâu.
- Thế thì đi lên đi chung hàng với tôi.
- Từ từ, làm gì mà thấy ghê thế. – Nó xụ xuống.
truyen72
Rồi nó cũng đành phải tuân theo lời hắn, nó đi bên hắn như hai người yêu nhau. Nó rất không thích phải đi như thế này, xung quanh nó, ai ai cũng nhìn nó bằng ánh mắt ghen tị, còn có một số cô nàng thì nhìn nó bằng một ánh mắt hình viên đạn như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy. Còn các chàng trai đứng đó thì nhìn hắn bằng một ánh mắt vô cùng bực tức và ghen tị vì hắn được đi bên người đẹp, hot girl mới của trường, họ cứ tưởng có cơ hội rồi chứ, ai ngờ lại bị hắn cướp mất (ai bảo không đẹp trai làm chi).
...
Nó và hắn bước vào lớp dưới ánh mắt ngạc nhiên và ghen tị của mọi người. Các anh chàng cô nàng ở trong lớp cũng như các anh chàng cô nàng ở dưới sân trường, tất cả đều mang tâm trạng không tốt chút nào. Về phần nó, nó vô cùng không thoải mái trước ánh mắt của mọi người, nó cảm thấy mất tự nhiên vô cùng khi cứ phải hứng chịu ánh mắt soi mói từ mọi người. Nó quay qua hắn và bất ngờ khi nó thấy hắn điềm tĩnh vô cùng khi không hề có bất kỳ một biểu hiện nào của sự tức giận hay mất tự nhiên trên khuôn mặt hắn. Nó nghĩ chắc hắn đã phải chịu chuyện này nhiều nên đã quen rồi.
Nó và hắn bước đến chỗ ngồi và yên vị. Uyên liền quay xuống chọc nó:
- Cứ tưởng mày đi trả nợ cực khổ lắm, ai ngờ sướng muốn chết.
- Sướng cái gì mà sướng.
- Trời, còn gì mà không sướng. Hằng ngày được đi bên trai đẹp như thế cơ mà. – Uyên tiếp tục.
- Tao sẵn sàng nhường cho mày nếu mày thích.
- Thôi, tao không dám đâu. – Uyên quay lên.
Còn về phần hắn cũng đang bị sự tra hỏi của Đức:
- Sao cô ta đi chung với mày thế?
- Cô ta đang ở nhà tao.
- Hảaaaaaa? – Đức hét lên. – Mày nói cô ta đang ở nhà mày hả?
- Ừm. – Hắn điềm nhiên.
- Sao cô ta lại ở nhà mày?
- Tao yêu cầu cô ta đền xe bằng cách đó.
- Tao không ngờ mày lại là loại người đó.
- Sao?
- Dám dụ dỗ con gái nhà lành.
- CỐP.
- Ui da, mày làm gì mà đánh tao.
- Nói tầm phào. Tao mà đi dụ dỗ con gái nhà lành, có mày ớ.
- Hừ. – Đức tức giận quay lên.
Reng…Reng…Reng…
Buổi học đã bắt đầu, tất cả các học sinh đều nhanh chân chạy vào lớp để bắt đầu cho tiết học đầu tiên. Và lớp nó cũng vậy. Tiết đầu là tiết của cô Hóa – một người được gọi là cô giáo ác quỷ. Cô bước vào lớp, vẫn là tà áo dài xanh dịu dàng nhưng không hề dịu dàng. Giọng chàng lớp trưởng dội lên như bom tấn:
- Cả lớp nghiêm.
- Mời các em ngồi. – Giọng cô ôn hòa nói, cô còn khuyến mãi cho cả lớp một nụ cười nhẹ nhàng khiến cả lớp phải khiếp sợ vì thường đầu tiết mà như thế này thì đến một lát sẽ khổ.
Tất cả mọi người đều im lặng để tập trung nghe cô giảng bài và nó cũng vậy nhưng… Một lúc sau, hắn thảy một cuốn tập qua chỗ nó, nói:
- Chép bài cho tôi.
- Tại sao tôi lại phải chép bài cho anh? – Nó hỏi.
- Tại cô đang nợ tôi.
- Chẳng phải tôi đến nhà anh ở trả nợ cho anh rồi sao?
- Đúng, đó là lúc trước. Còn bây giờ tôi thấy chưa đủ.
- Này, anh đừng có quá đáng nha! – Nó hét lên.
- Lệ Vũ, có chuyện gì vậy em. – Cô hỏi.
- Dạ, dạ… - Nó không biết nói với cô làm sao.
- Tôi hỏi tại sao em lại làm ồn trong lớp? – Cô gằn từng chữ.
- Dạ, tại…
- Thôi được, em lên đây giải bài này cho tôi.
- Dạ.
Cô cầm cục phấn viết viết lên bảng một đề bài, nó nhìn mà phải toát mồ hôi hột. Đây là dạng bài nâng cao mà. May cho nó là nó đã có chuẩn bị bài từ ngày hôm qua nên hôm nay dạng này nó cũng giải ra nhưng…
- Thiếu rồi. – Cô nói.
- Dạ, thiếu gì thưa cô. – Nó hỏi.
- Dấu chấm kết bài. Ra về em ở lại làm vệ sinh lớp cho tôi.
- Dạ.
- Em về chỗ đi.
- Dạ. – Nó lủi thủi bước về chỗ.
Nó ngồi xuống chỗ, mặt nó đen thui. Nó quay qua liếc hắn nói:
- Tất cả là tại anh đấy.
- Sao tại tôi? Ai biểu cô không nghe lời tôi chi.
- Anh, anh…
- Rồi bây giờ có chịu chép bài cho tôi không?
- Không.
- À, vậy là cô muốn tiếp tục đôi co rồi cô lại phải lên bảng giải một bài khác và ngày hôm nay cô lại phải dọn hết cái sân trường luôn.
- Anh… - Nó tức giận.
- Chép mau.
- Gừm.
Cô Gái Của Những Cơn Mưa chap 1 - 9
Chia sẻ
Báo lỗi