Yêu Cậu Mất Rồi chương 41 - 45 - Đọc Truyện Hay | Nghe Blog Radio
Lặng

Yêu cậu mất rồi

Chương 41: Hậu Bối Là Mục Tiêu Mới?

Hắn thật sự đã quyết tâm sống tốt để có một kiếp sau toàn diện như kiếp này.Thật bất ngờ rằng đúng là hắn chia tay với Nguyên một cái là đầy gái bám theo.Không phải là bất ngờ mà là phiền phức.Tôi bây giờ còn bị ganh ghét hơn cả bởi công việc của tôi đòi hỏi phải giám sát hắn,lúc nào cũng phải kè kè với hắn.Đi học cũng bị ganh mà đi làm cũng ganh.Thế bây giờ phải sống sao…Đây chắc chắn là cái kết của việc đảm bảo rằng kiếp sau hắn chắc chắn sẽ bên Nguyên…hiuhiu.Với cả kể từ lúc Nguyên đi tôi cô đơn biết chừng nào.Bạn của tôi thân thì hầu như toàn con trai,chẳng có ai để chia sẻ hết.Bây giờ ngày nào đến trường cũng phải đề phòng mấy đứa con gái.Mà có mấy đứa cực chai mặt nhé,chúng nó nhờ tôi giới thiệu với Thiện Ân song bây giờ được trả ơn bằng cách này đây.Ta hờn..-___-.

Hôm nay do quá mệt mỏi nên tôi xin nghỉ làm để ở nhà và cũng để tụ họp với gia đình nữa.Nhưng đúng là đời chẳng cho tôi thứ gì tôi muốn.Bữa cơm hôm nay ảm đạm hơn mọi khi,ít nói ít cười.Có chuyện gì xảy ra trong những ngày tôi vắng nhà thế.Và mục tiêu chính của bố mẹ tôi không phải là tôi mà là anh họ tôi.Đứa con lâu lâu mới ăn ở nhà một lần thì phải được quan tâm chứ..;;^;;.Tuy nghĩ vậy nhưng tôi chẳng muốn được quan tâm trong tình cảnh này.Bố mẹ tôi đang nhìn anh tôi bằng một đôi mắt cực nguy hiểm,ặc ặc.Như kiểu là đang có ngọn lửa cháy đang ngồi ăn đối diện tôi vậy.Miếng cơm dù đã thấm nước nhưng vẫn cảm thấy khó nuốt đến kỳ.Bát canh cá riêu lại còn có vị cay và đắng,không tài nào mà nuốt nổi.Bình thường mẹ tôi nấu ăn ngon lắm mà…Bỗng bố tôi cất tiếng khiến tôi giật mình cắn phải lưỡi…>^<”

“Hải!!Mày có chuyện gì muốn nói thì nói mau đi!!”

“Cô đợi nãy giờ rồi đấy!!”

“Cô chú bình tĩnh ăn xong bát cơm đã…”

“Chú ăn xong rồi!!”

“Cô chịu,không nuốt nổi..Cháu nói mau đi!!”

Có chuyện gì nữa thế.Anh Hải định nói chuyện gì với nhà tôi hả…Chuyện gì mà khiến bà mẹ đảm đang nấu ăn xuất sắc mà hôm nay lại dở tệ.Ông bố vốn nóng tính cố mà ăn hết cái bữa ăn kỳ dị này,mà không.Bố mà mở miệng ra chê món mẹ nấu nửa lời là mẹ cho bố R.I.P ngay.Nhìn vậy chứ mẹ tôi đâu có hiền…;;^;;.

“Vậy thôi được rồi,cháu sẽ nói.Cô chú bình tĩnh nhé??”

Bố mẹ tôi liên tục gật đầu nghe theo.Tôi cũng dừng đũa lại để mà nghe cho kỹ.Miếng cơm dù khó nuốt nhưng tôi vẫn cố phải nuốt vì cái tâm trạng hồi hộp thì ai chẳng buồn nuốt nước bọt.Anh ta hít thở thật sâu để bắt đầu nói.Thình thịch….thình thịch…

“Cháu sẽ…trở về quê để học!!”

“Cái gì??”

Tôi giật mình đứng phắt dậy.Lại chuyển về quê hả??Sắp kết thúc một học kỳ rồi còn gì nữa… Mẹ tôi thở phào và nói với cái giọng bình thản.

“Trời,cô chú cứ tưởng cháu làm hại đời con gái nhà người ta cơ…”

“Bố mẹ nghĩ hơi xa đấy -___-“

“Thôi,để cô đi gọt quả nha!!”

“Chú đi xem tivi!!”

Hai người họ thật đúng là thờ ơ.Anh họ đã nói là về quê thì ít nhất bố mẹ cũng phải ngăn lại chứ.Mà hình như anh ta đi là đỡ phải tốn cơm với bị quấy nhiễu.Nhưng có anh ta quen rồi,tôi là người ghét phải thay đổi mà.

“Sao anh lại về??”

“Thì anh ở đây là vì Thảo Nguyên mà…Bây giờ bà ấy đi rồi…”

“Ờ,phải rồi…Bao giờ anh đi?”

“Thi xong…”

Trường chúng tôi bắt đầu kỳ thi cuối kỳ I.Anh ấy chắc chẳng cần vùi đầu vào mà học nữa quá,bởi đằng nào cũng về.Anh ta đi thì không biết ai sẽ can bố mẹ tôi cãi nhau khi tôi không ở nhà,làm tôi vui khi tôi buồn,…Ahuhu.Lúc người ta bắt đầu đi thì mới biết được tầm quan trọng của người đó.Thật sự chẳng muốn anh ta về quê chút nào.Tôi thở dài chán nản ngồi xuống ghế…Liệu anh ta ở lại vì tôi có được không?

“Tú thích anh ở lại không??”

“Không!!Anh về nhanh đi,phiền chết…”

Chậc,tôi muốn anh ta ở lại mà.Con nhỏ Tú ngốc lại lừa dối bản thân,lúc nào cũng vậy hết.Tuy tôi nói như vậy nhưng anh ta lại cười.Cười cái khỉ gì chứ,đáng lẽ ra anh ta phải buồn mới đúng.Nhưng nếu anh ta mà buồn thì tôi lại cảm thấy biết lỗi và cười là tài năng của anh ta mà.Không tài nào mà dập tắt nó đâu…

Sáng hôm sau anh ta xung phong chở tôi đến trường.Còn bảo là muốn khắc ghi kỷ niệm.Ừm,khắc nhiều vào nhưng phải sâu nhé,cấm quên đấy.Lúc đi trên hành lang để đến lớp tôi có gặp một cô bé nhỏ nhỏ xinh xinh chặn đường tôi.Bé nó không cho tôi đi và nói bằng cái giọng ngại ngùng.Lại một đứa con gái bánh bèo hỏi xin tôi giới thiệu với tên Thiện Ân đó chăng?Chậc…Mà thấy nhỏ này quen quen gặp đâu đó thì phải.

“Tránh đường nào…”

“Em đừng nói với cái giọng kiểu thế.Không thấy em nó tội nghiệp à??”

Anh ta tự dưng hôm nay lại ngăn tôi lại.Bình thường nếu gặp mấy nhỏ như thế này là anh ta phải giúp tôi chứ.Mà nhìn cái mặt hớn hở của anh ta kìa,đáng để nghi ngờ đấy…

“Vậy anh giúp em nó đi.Chắc vẫn là vấn đề cũ đấy!!”

“Ừm,để anh giới thiệu dùm em nha!!”

Anh ta cầm tay kéo em nó đi,đáng để nghi ngờ.Nhưng cô bé có vẻ không chịu,chắc biết anh tôi là tên biến thái nên ra sức gượng ép lại đây.Phải đi theo mau…Anh ta chạy vào lớp quá nhanh,lúc tôi vào cũng là lúc anh ta giới thiệu xong.Tên Thiện Ân có vẻ không để ý nên anh ta lại cãi nhau với hắn.Lai ầm ầm cái lớp lên,đến mệt.Cô bé đó cũng không thể chịu nổi liền ôm mặt khóc chạy đi rồi đâm sầm vào người tôi.Em nó mếu máo ngẩng mặt lên nhìn tôi.Cái cảnh này mình nhìn thấy ở đâu rồi nhưng lại không nhớ nổi,cái đầu này nó bắt đầu hay quên ;;^;;…

“Tiền bối là đồ ngốc.Người em muốn gặp là tiền bối cơ!!”

“Tiền bối?Tôi á??”

Tôi quay đầu lia lịa nhìn mọi người trong lớp rồi thấy cô bé đang nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ.Tiền bối là tôi á?Cô bé nhẹ nhàng gật đầu.Tiền bối…xì…Ô///^///Ô…

“Em ngưỡng mộ tiền bối từ rất lâu rồi…”

Cô bé lại ôm mặt chạy đi.Hơ hơ…Thế hóa ra em nó muốn gặp mình chứ không phải tên Thiện Ân hả?Mình vừa hiểu nhầm một sinh linh vô tội sao OTL…Mày thật độc ác con nhỏ Tinh Tú kia T^T.Anh họ tôi hới hải chạy tới với vẻ mặt bất ngờ.Tôi cũng đang rất bất ngờ,mọi người trong lớp cũng đang im lặng nhìn tôi.

“Đó là fan của em à??”

“Chịu…”

Tôi lơ đãng đi về chỗ ngồi.Cái con người tôi vẫn đang thất thần về câu nói của cô bé kia.Hắn ngồi cạnh nhìn tôi rồi bắt đầu lên tiếng.Cái tiếng đó thì chắc chắn là tiếng kháy đểu…

“Rồi cậu sẽ quen thôi…haha”

“Fan á…Bây giờ thì tôi sẽ bị một đống người đuổi theo,phiền phức.Tất cả là do cậu,không chơi với cậu nữa…”

“Gì?Sao tại tôi?”

“..Hức hức…”

“Mới có một người thì cậu lo gì.Với lại có fan là một điều vinh hạnh đấy,ahihi!!”

Vinh hạnh?Vinh hạnh?Cuộc đời tôi chỉ muốn là người bình thường thôi.Mà tôi có gì đâu mà lại có fan.Hay là người ta ngưỡng mộ tôi vì đã thuần phục được tên ngốc Thiện Ân kia…ahaha.Mong là nhỏ đó sẽ không làm phiền mình.Từ đó trở đi đúng là cô bé đó không có làm phiền tôi nữa.Nhưng thỉnh thoảng tôi lại cảm thấy có người đang theo dõi,max nguy hiểm…Mà tôi cũng chẳng có thời gian để tập trung vào mấy cái việc nhảm nhí này.Vấn đề quan trọng nhất của tôi bây giờ là ôn thi.Tôi đang giật mình về bao nhiêu câu chuyện phát ra từ lời nói của anh tôi đây.Anh ta muốn ôn thi chung để cùng có điểm cao,chuyện quái gì xảy ra đây.Bình thường chắc chắn anh ta sẽ nói rằng “Đằng nào cũng về quê thì ôn làm gì?” hoặc “Lười lắm” hay đại loại là như vậy.Gì mà học cùng nhau để mà cùng tiến bộ,cái bầu trời đầy sao kia chắc chắn sẽ sớm sập mất.Nhưng mà anh ta chọn nhầm người để học chung bởi tôi học có phải là xuất sắc đâu.Điểm thi của tôi thì cũng chỉ là khá nên kèm cho anh tôi cũng trở thành khá.Cùng lắm điểm hóa của anh ta cao hơn năm trước vì tôi chỉ giỏi mỗi cái môn này.Đáng lẽ anh ta nên hỏi hắn mới đúng…Hắn giỏi hơn tôi nhiều.Nhưng anh họ tôi cũng có vẻ hài lòng về điểm thi,nó cũng cao hơn của năm ngoái mà.Anh ta vui sướng cầm tay tôi cảm ơn tới tấp.

Thi xong chúng tôi được nghỉ một ngày để giải lao.Mà hôm nay cũng là chủ nhật mà,gì mà nhà trường cho nghỉ chứ -.-.Nhưng anh ta không có thèm chuẩn bị đồ đạc để về quê mà lại nằm lỳ ra đấy để đọc truyện.Chẳng lẽ là bắt mẹ con tôi chuẩn bị dùm anh ta,không đời nào.

“Anh không chuẩn bị để về quê đi còn nằm đấy à??”

“Anh không về.”

“Hở?Anh nói là về cơ mà…”

“Anh sẽ quyết định ở đây.Vì Tú,Tú cũng thích anh ở đây mà…hí hí *v*”

Lại là cái vẻ mặt hớn hở đó.Làm tôi nhớ lại cái lúc anh ta nhìn thấy cô bé fan kia.Chẳng lẽ anh ta đã…Biết ngay là có mùi nguy hiểm ở đây mà.

“Vì tôi hay vì cô bé hậu bối của tôi??”

“V…vì Tú..”

“Gì mà phải cà lăm thế?Đoán đúng rồi hả?Tên chai mặt!!”

“T…Tại cô bé đó nhỏ nhỏ xinh xinh,dễ thương thấy mồ~~”

“Thấy cả mồ cơ à?Nguyên mới đi không lâu mà anh đã thích người khác ngay được à?Giỏi thế!!”

“Ừ…”

“Đừng có mà ừ với tôi!!!”

Tôi lao vào đánh cho anh ta một trận.Người gì đâu mà độc ác,xấu xa,thay lòng đổi dạ nhanh như chớp.Ahhh…

“Chết đi,chết đi!!”

“Tú,Tú.Bình tĩnh,bình tĩnh…>_<”

Bố mẹ tôi thấy thế liền lao ra ngăn tôi lại.

“Sao thế con??”

“Anh ấy sẽ ở lại,không về nữa.”

“Chết đi,chết đi!!”

“Cả nhà bình tĩnh,bình tĩnh!! >_<”

Bố mẹ tôi cũng xông vào đánh luôn.Cho chừa đi,cho chừa đi.Thật may quá,cuối cùng anh ta cũng chịu ở lại rồi.Bố mẹ tôi đánh chán rồi đi.Vậy là phải tốn cơm rồi ahaha!!

“Hức hức…Cả nhà ghét anh vậy sao?”

“Đánh yêu đó!! ^v^”

“Đánh xong rồi vui nhở??”

Tôi cúi xuống nhìn anh ta.Bây giờ anh ta đang bị chấn thương nặng và đang nằm bẹp trên ghế.Đáng yêu thế *vÓ.

“Mong rằng cô bé đó chính là đứa con gái của đời anh!!”

“T…Tú?”

“Đừng để lạc mất nữa nhé!!”

Tôi chạy bén lên trên phòng.Chắc chắn rằng anh tôi đang rất bất ngờ dù tôi không cần nhìn.Và anh ta cũng sẽ nghĩ rằng tôi thay đổi nhanh như chong chóng bởi tôi vừa mới xông vào đánh anh ta vì cái tội quên Nguyên quá nhanh mà bây giờ lại nở một nụ cười ủng hộ anh ta.Cảm thấy mình cũng khó hiểu thật…hiuhiu.
Chương 42: Vợ Người Ta - Tấm Thiệp Mời

Thi xong rồi,thư giãn để đón Giáng sinh thôi.Giáng Sinh thì ngoài đường sẽ đông vui,náo nhiệt lắm nhưng tôi chỉ thích ở nhà thôi.Năm ngoái đi chơi với Nguyên nhưng mà năm nay Nguyên đi mất rồi.Càng ngày càng thấy việc Nguyên đi đúng la một cực hình.Không bết Nguyên có sống ổn khôn nữa,càng ngày càng thấy nhớ…hiuhiu.Nguyên ơi Nguyên,tên Thiện Ân có lẽ đang để cho quá khứ ở mãi trong quá khứ rồi.Bây giờ cậu ta đang bật nhạ ầm ĩ trông rất yêu đời kìa.Đúng chất Giáng Sinh nhé…đau đầu.Tôi vội vàng tắt cái đài đi.Mặt hắn đang tỏ ra thưởng thức thì chuyển sang tụt hứng luôn.Trông cái mặt NGU dễ sợ,ahahaha >v<”

“Cậu làm cái gì thế hả??”

“Cậu ầm ĩ quá đấy…”

“Việc của tôi!”

“Tôi cấm!! *^Ó”

“Ơ…ờ..”

Hắn tỏ ra sợ hãi và nghe lời tôi,hắn tắt cái loa đang “gào rú” kia đi.Biết sợ là tốt.Tôi chuẩn bị ra khỏi phòng để làm vài việc thì bị hắn gọi lại.Dĩ nhiên là hắn sẽ sai tôi một điều gì đó nhưng tôi không nghĩ nó lại thú vị đến vậy.Hắn nhờ tôi bảo bà quản lý trang trí cây thông đang ở trong vườn nhà hắn.Tôi nghe xong thì hí hửng chạy đi.Nghe nói đây là truyền thống của nhà hắn : trang trí cây thông.Và tôi cũng nghĩ rằng đây là cái ngày mà nhà hắn tràn ngập tiếng cười .Mọi người đang vui vẻ giúp đỡ nhau trang trí cây thông to phạc phỡ.Sau khi hoàn thành mọi người đứng sang một bên để ngắm nó.Cây thông bây giờ nó không đơn sơ hai màu xanh với nâu nữa mà nó đang tràn ngập màu sắc.Bao nhiêu dây đèn được giăng lên,nó nhấp nháy và không ngừng tỏa sáng.Trên đỉnh còn có một thiên thần sao đang dang rộng tay đón chào hạnh phúc.Mãi đám người hầu với bà quản lý mới tách được thiên thần sao đó ra khỏi tôi đấy.Khi nhìn thấy nó tôi đã trở nên mê mẩn rồi…haha.Họ vui vẻ với thành quả của mình mà quên đi cả công việc đang dở dang của họ.Hắn và bà quản lý cũng không nói gì họ cả,cứ nghĩ tôi sẽ được nghỉ giống người ta nhưng nào ngờ hắn không để cho tôi yên.Hắn bắt tôi rời xa cái không khí vui vẻ dưới kia mà lên phòng dọn hành lý cho hắn.Mà hắn dọn đi đâu?Sang Mỹ với Nguyên à ;;^;;…

“Cậu định đi đâu?”

“Đi chơi Giáng Sinh.Cậu đi chứ??”

“Sao tôi phải đi với cậu. Mà cậu định đi đâu?”

“Cậu chắc chắn sẽ không từ chối lời mời này được đâu~~”

Hắn nháy mắt với tôi.Cậu ta có quyền gì mà ép tôi đi cùng cậu ta chứ.Tự dưng có cái gì đó bay thẳng tới tôi.Theo phản xạ tôi chụp lấy nó.Một tờ giấy cứng hình chữ nhật có màu hồng.Tôi mở nó ra xem,thiệp mời dự đám cưới…Cô dâu,Trương Mỹ Anh.Cô chủ?Chị ấy kết hôn sao?S…sao lại thế…Tôi cứng đờ người ra nhưng đôi mắt vẫn đang liếc liếc để đọc tấm thiệp.

“Thấy chưa?Cậu có từ chối nổi không?”

“Chị ấy…kết hôn thật à??”

“Ừ…Cậu không đọc à?Tất cả mọi người đều được mời đấy!!”

Tất cả mọi người sao?Anh Minh…bây giờ sao rồi.Tôi vội vàng chạy đi.Chạy đến thư viện,tôi mở tung cánh cửa ra.Anh Minh đang ngồi đó và lặng im nhìn tấm thiệp mời.Anh ấy thở một cách thật nhẹ nhàng như đang cố bình tĩnh lại.Cô chủ kết hôn thì chắc chắn sẽ có nhiều người vui mừng cho hạnh phúc của chị ấy.Nhưng chỉ riêng anh ấy thôi,chỉ riêng anh ấy là đang chịu đựng nỗi buồn một mình.

“A…anh Minh..”

“Ừ.Tú đấy hả?”

Anh ấy đang chào đón tôi bằng một nụ cười.Cười mà kèm theo đôi mắt đậm buồn như thế,thì không phải là quá giả tạo sao?

“Anh ổn chứ?”

“Ừ!Tôi ổn…Tôi đã chuẩn bị tinh thần trước rồi!”

Anh ấy ổn?Ai tin cơ chứ.Người nói ổn nhưng chưa chắc đã ổn,người nói không ổn chưa chắc đã không ổn.Cho dù anh ất đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng nó chỉ giảm nhẹ một ít thôi,chỉ một ít thôi.Nhưng đây vốn dĩ là một mối tình ngang trái.Anh Minh là anh họ của cô chủ.Người chung dòng máu thì sao mà yêu nhau được.Lúc nghe điều này tôi cũng đã rất bất ngờ.Bởi lúc cô chủ về họ còn hôn nhau cơ mà…Ó^Ò.Chắc hẳn anh Minh và hắn đang mong chờ thứ gọi là kiếp sau lắm.

“Anh…có dự đám cưới này không?”

“Dĩ nhiên là tôi phải đi!!”

“V..vâng..”

Tôi đóng cửa lại và đi ra ngoài.Thật kỳ lạ,bình thường tôi rất biết an ủi người khác nhưng hôm nay tôi lại không thể an ủi anh ấy.Tại sao chứ?Mặc dù anh ấy là người đặc biệt đối với mình nhưng mình chỉ biết im lặng.Cứ như kiểu mình đang vui trong chuyện này ấy.Nhưng tôi đang cảm thấy buồn.Buồn vì anh Minh cũng đang buồn ;buồn vì lo lắng cho anh ấy và buồn vì con người đáng khinh này đang vui trong chuyện buồn của người khác.Những nỗi buồn đang chồng chất lên,cứ thế khiến cho tâm trạng của tôi trở nên không tốt chút nào.Cho dù ngoài kia có đang tràn ngập tiếng cười đi chăng nữa.Giáng Sinh năm nay,không vui rồi.

“Không sắp xếp hành lý cho tôi mà đi đâu thế?”

“Đi đâu kệ tôi!!”

“Cậu chạy ra chỗ anh Minh của cậu ý gì?”

Tôi không nói gì mà chỉ nhìn hắn.Nhìn cái mặt tự đắc của hắn kìa,chỉ muốn đấm cho một cái.Geez…>”<

“Cho đáng đời anh ta thôi.Biết là khổ mà cứ thế lao vào!”

Hắn nhếch miệng lên cười.Cậu ta dám cười trên nỗi buồn của người khác.Tên đáng khinh…Tâm trạng đã không tốt rồi mà lại thêm sự tức giận nữa.Nó đang dồn nén lên bàn tay đang nắm chặt lại của tôi.Chịu không nổi rồi,phải giải phóng nó.RẦM…Xin lỗi nha bức tường yêu dấu…>^<.Tại chủ của người đấy,có trách thì trách tên Thiện Ân kia.Lúc hắn đang ngủ thì đổ cái rầm một cái ý.Ahihi…

“Cậu càng ngày càng đáng sợ đấy…O0O”

“Cậu mà còn nói kiểu thế nữa là tôi giết cậu!!”

“Ủ uôi!!”

Ủ uôi con khỉ.Tôi xông vào đánh tới tấp hắn.Khinh thường ta hả,nói kháy ta hả?Ta cho ngươi thăng luôn!!Phát cuối cùng tôi đá vào mông hắn một cái rõ đau.Hắn chỉ có đường mà ôm mông rên hư hử hư hử.Ahaha…Bực mình ghê.Việc hắn sai tôi tôi còn chưa làm xong nên tôi làm nốt,việc gì đang làm thì phải làm cho hết chứ.Làm việc nhà hắn từ lâu,giặt quần áo cho hắn đã lâu nên tôi quen nhìn thấy cái thứ mà hắn gọi là pantsu rồi.Toàn màu đen thôi,không có gì đặc biệt đâu ^///v///^.Có vẻ như vụ này tôi không thể từ chối rồi.Cô chủ đã mời là phải đi không chị ấy giận.Tính cách chị ấy rất giống hắn,trẻ con thấy mồ.Nhưng mà là trẻ con đáng yêu, không giống hắn.Tôi lọ mọ lấy tấm thiệp ra khỏi túi và đọc lại cho đàng hoàng.Chú rể tên là gì gì đó,được viết bằng chữ Hán nên tôi không đọc được.Chữ Hán,chị ấy lấy người Trung Quốc sao O^O?

“Cô chủ lấy người Trung à?”

“Chị tôi sống bên Nhật mà cậu bảo chị ấy lấy người Trung à?Con nhỏ ngốc!!”

Ồ,vậy ra đây là tiếng Nhật không phải Trung.Mấy nước gần gần Trung Quốc toàn viết mấy chữ lằng nhằng khó hiểu này nhỉ?

“Thế thì phải sang đấy à?”

“Ừ!Chứ sao?”

Sang Nhật Bản á?Tuyệt thật!!Nghe nói bên đó có nhiều hoa anh đào,ngắm cảnh bình minh cực kỳ thích,đường phố sạch,lại còn là quê hương của Thủy Thủ Mặt Trăng nữa,…Háo hức lên rồi đây Ò///v///Ó.Nhưng không biết mẹ có cho đi không,đi xa nhà vậy mà.Tôi chán nản thở dài một cái,cho dù mình có quyết định đi thì chưa chắc người thân cho mình đi.Hay là nhờ hắn?

“Ê Thiện Ân!!”

“Gì?”

“Cậu xin phép bố mẹ tôi được không??”

“Hả?Bố mẹ cậu thì cậu phải tự xin đi chứ!!”

“Nhưng mà…mẹ tôi chắc chắn sẽ không cho đi đâu…”

“Kệ cậu chứ!!”

Xì…cái tên đáng ghét.Quên mất là không thể nhờ vả hắn được cái gì.Mình làm nhiều điều cho hắn vậy rồi mà,tên ích kỷ >___<.Về nhà tôi cũng đã thử hỏi bố mẹ nhưng đúng là không ai cho đi thật.Hix..hix…Giờ phải xin số mà gọi điện cho chị ấy thôi.Tôi nhắn tin cho hắn nhưng hắn không trả lời lại.Cái tên Thiện Ân vô dụng,đáng ghét!!Tôi ghét cậu!!Mà mai cậu ta sẽ đi thì chắc mình sẽ được nghỉ việc.Trong cái rủi cũng có cái may ý nhỉ,ahihi!!Nhưng mình lo cho anh ấy lắm…Không biết anh ấy sẽ phản ứng như thế nào khi thấy chị ấy hôn người khác.Nhỡ anh ấy xông lên đánh chồng sắp cưới của cô chủ giống hắn thì sao…Ahuhu.Tôi lại lấy điện thoại ra nhắn tin cho hắn “Cậu để ý anh Minh giùm tôi được không?”.Cậu ta vẫn không chịu nhắn lại.Bình thường giờ này cậu ta vẫn thức mà…Ít ra cậu cũng phải trả ơn cho tôi chứ,tên xấu xa.Thề lần sau tôi không giúp cậu bất cứ cái gì nữa >___<.Tôi ngồi đợi hắn rồi ngủ quên mất lúc nào không hay.

Tôi đang chìm sâu trong giấc ngủ ngon lành.Cô chủ đang đi cùng với chú rể của chị ấy trên con đường tràn ngập cây anh đào.Những cánh hoa cứ rơi xuống khiến cho khung cảnh thật lãng mạn,thật đẹp.Tôi đang đứng từ sau nhìn họ,rồi họ cũng quay lại nhìn tôi và nở một nụ cười.Họ liên tục gọi tôi :”Tú,Tú!!.Tiếng gọi ngày càng to và rõ hơn.Nó như đang kéo tôi bay xuyên qua không gian của giấc mơ đó đến hiện thực.Tiếng gọi ngày càng quen thuộc,bỗng cái gì đó đang sưởi ấm cho tôi bay đi mất.Tôi lập tức cảm nhận được cái lạnh và bật dậy như con tôm.Nhìn ra ngoài cửa sổ,trời đã sáng rồi sao?

“Tú!Dậy mau không lỡ chuyến bay bây giờ!!”

Thì ra tiếng gọi quen thuộc đó là của mẹ tôi.Muộn chuyến bay nào chứ,muộn học thì có.Tôi lơ mơ nhi về phía mẹ và đằng au mẹ là mộ người đang đứng tựa lưng vào cửa.Tôi bất giác mở trừng mắt ra,tên Thiện Ân…sao hắn lại ở đây?!!

“Mẹ trả chăn cho con!!”

Tôi vội vàng vò ra ôm lấy cái chăn vào người.Ai cho cậu ta vào phòng con gái tự tiện thế,tên vô duyên >///^///<”

“Mẹ đã bảo dậy cơ mà!!”

“Sao cái tên đó lại ở đây??”

“Con hỏi ai thế hả?Dậy mau!!”

Mẹ hôm nay hung dữ quá vại ;;^;;.Tôi rụt rè thò chân xuống đất.Cái nền nhà tôi được ốp bằng đá hoa nên cái lạnh cũng đã phủ lên sàn.Rùng mình~~…Tôi ngước lên đồng hồ,bây giờ mới là 5h45’ mà.Còn chưa đến giờ đi học mà mẹ phải dùng chiêu sư tử gầm làm chi?

“Có gì mà cậu đến sớm vậy??”

“Mau chuẩn bị đi còn hỏi!!”

Hóa ra là do đám cưới của cô chủ nên hắn mới tới đây.Nhưng tôi có được đi đâu mà tới,bộ hắn chưa đọc hai cái tin nhắn kia của tôi sao?

“Mẹ tôi không cho đi!!”

“Mẹ cho đi!Mẹ cũng chuẩn bị hành lý rồi!Con mau mặc quần áo vào rồi đi!”

Tôi bất ngờ quay sang mẹ.Đôi mắt mẹ trở nên long lanh hơn bao giờ hết.Mẹ đã hạ giọng xuống và cái giọng õng ẹo đó đã làm tôi sởn da gà ~.~.Mới hôm qua mẹ còn nói là không được đi mà.Điềi gì đã làm thay đổi mẹ đến vậy?Tôi lóc cóc đi ra khỏi phòng để chuẩn bị như lời mẹ nói.Đi qua hắn,tôi mở tròn đôi mắt ra để nhìn hắn.Hắn cũng nhìn tôi rồi cười mỉm.Lẽ nào hắn đã xin phép mẹ giúp tôi?Nhưng hôm qua tôi hỏi mà hắn có đồng ý đâu…Thật không thể hiểu nổi cái tên này.

Mẹ tôi mặc cho tôi bộ váy mà Tết này tôi dự định mặc.Mà mẹ còn nhét vào lớp bên trong bao nhiêu cái áo liền,nóng chết!!

“Mẹ ơi!Nóng!! >^<”

“Yên nào!Bên đấy lạnh lắm đấy!!”

“Tên Thiện Ân mặc mỏng vậy mà…”

“Áo người ta là hàng hiệu,con hiểu không?”

“À!Phải rồi…”

Xe ô tô nhà hắn đã đỗ trước cửa nhà tôi.Tôi cố vác cái tấm thân của tôi đi,vừa nóng lại còn nặng.Tôi mở cửa sau ra và thấy anh Minh đã ngồi đó,giật cả mình.Cứ đứng lặng nhìn anh ý rồi nghĩ lung tung,rối hết cả lên @///^///@.Bỗng hắn đẩy tôi vào làm tôi chúi mặt xuống ghế.

“Cậu làm cái gì vậy hả >///^///<”

“Cậu làm tôi muộn giờ đấy!!”

“Thì phải bình tĩnh chứ!!”

Hắn đóng sầm cửa lại rồi gác chân về phía trước.Chiếc xe từ từ di chuyển làm tôi vội vàng ngồi vững lại.May là nó từ từ đi chứ không thì tôi lộn cổ xuống dưới mất.Mà trong cái xe ô tô này chẳng ấm áp gì hết,nóng chết.Bảo bật điều hòa thì anh Minh sẽ thấy lạnh mất.

Hắn đặt chuyến bay sớm quá mà tôi lại lề mề nữa nên mém muộn giờ.Chúng tôi tấp tối chạy vào thì tự dưng hắn ngăn tôi lại.

“Từ,từ.Tháo giày ra!Máy bay này tôi thuê nên đã bảo người hầu quét dọn sạch đấy,không được làm bẩn!!”

Trời,hắn còn thuê cả cái máy này và còn bắt dọn dẹp nữa sao?Hắn lúc nào cũng phải làm quá mọi chuyện lên hết.Tôi nghe hắn nói vậy liền tháo đôi giày ra và chuẩn bị đi vào.Bỗng hắn ôm bụng cười,cô tiếp viên đứng cạnh đó cũng che miệng lại cười.Hơ?

“Cậu bị tôi lừa rồi ahaha!! XD”

Ah!!Xấu hổ chết!!Tôi xông vào đánh hắn nhưng hắn đã biết sẽ bị tôi đánh nên đã chuồn vào trong lúc nào không hay.Tôi hậm hực đeo giày vào.Tý nữa cậu chết với tôi tên đáng ghét!!

“Quý khách nhanh lên!Cửa sắp đóng rồi kìa!!”

Nghe cô tiếp viên thúc giục tôi giật mình ngẩng mặt lên.Đúng là cánh cửa đang dần được đóng lại,còn chưa buộc xong dây giày nữa ;;^;;.Tôi mặc kệ cái dây giày chưa được buộc,định đứng dậy chạy vào thì bị ai đó kéo chạy vào luôn.Vào trong,tôi nhận ra người vừa kéo tay tôi vào chính là anh Minh.Nãy giờ quên anh ấy đang đứng đó,anh ấy đã nhìn thấy hết vụ vừa nãy rồi sao..>///^///<.Anh ấy đang nắm chặt tay tôi,bàn tay to và ấm áp =v=.

“C..cảm ơn anh…”

Anh ấy không nói gì cả mà chỉ cười với tôi.Hôm nay tôi thấy anh ấy cũng chưa cất tiếng nửa lời.Có lẽ anh ấy đang chuẩn bị một tinh thần cao hơn trước để đón nhận nỗi buồn khác còn mạnh hơn trước.Anh ấy,thật mạnh mẽ.

“Ê ,ê!Ngồi chỗ này!!”

Hắn vậy tay gọi chúng tôi,tên này liều ghê.Tôi chạy tới nhảy bổ vào người hắn đấm lia lịa.Hôm nay hắn chưa uống thuốc hay sao mà phởn với điên dễ sợ.Hắn còn mời anh Minh ngồi cạnh hắn.Không biết hắn đang muốn an ủi hay là muốn trêu chọc anh ấy đây.[next]
Chương 43: Nhật Bản Thật Vi Diệu!!

Khi máy bay đã cất cánh,nó bay êm ru rồi thì mọi người đều ngồi vững lại.Tôi thả lỏng cơ thể ra,thở dài một cái.Sợ nhất là cái lúc nó cất cánh >__<.Tôi nhìn sang anh Minh thì thấy hắn đang đưa cho anh ấy cái gì đó.

“Nghe thử cho đỡ buồn!!”

Thì ra là cái mp3.Chắc là hắn muốn anh ấy nghe nhạc để giảm đi nỗi buồn.Tuy vậy tôi thấy cái mùi nguy hiểm nó ngày càng nồng nặc.Anh ấy đưa tai nghe lên tai,được một lúc thì tự dưng anh ấy quay sang nhìn hắn chằm chằm.Đôi mắt lạnh lùng ấy đang nhìn hắn,cái lạnh xuyên qua mắt kính.Bỗng anh ấy ném cái mp3 vào đầu hắn,nó nảy sang chỗ tôi nên tôi bắt được.Có gì mà anh ấy phải tức giận đến vậy?Tôi tò mỏ đưa tai nghe lên và nghe “Giờ em đã là vợ người ta,áo trắng cô dâu cầm hoa…”.Ặc!Vợ người ta!!Biết ngay mà,hắn dám trêu chọc nỗi khổ của người khác rồi ngồi cười.Vui lắm à?Tên khốn nạn!Tôi cộc vào đầu hắn một cái.Hắn ôm đầu khóc thầm,cho chừa!

Máy bay đang bay êm ả như những đám mây kia.Nhưng nó đang bay với vận tốc cực cao.Và mọi người trên chuyến bay này cũng đang dần chìm vào giấc ngủ.Mình đang bay thật nhẹ nhàn,gió thổi vào mặt.Mình đang nhảy trên những đám mây trắng?Cái quái…

“Con nhỏ hám ngủ!!Đến nơi rồi,dậy mau!!”

Tôi nghe thấy giọng nói của hắn.Chính cái giọng đáng ghét đó đã đâm thủng giấc mơ của tôi khiến tôi tỉnh giấc.Mẹ và cậu ta,lúc nào cũng phá giấc mơ đẹp của mình hết.Au ui,sao đau cổ thế này.Rắc rắc,tôi cố làm nó hết đau.

“Đau cổ hử?Cái tội nằm sai tư thế!!”

“Tôi vẫn ngồi thẳng mà,chẳng qua là hơi đau c…Ặc.”

Mình đau cổ thì chắc chắn đã nghiêng cổ sang một bên.Bên phải..O^O.Chẳng lẽ lúc ngủ mình đã tựa vào đâu đó của hắn sao.Trong khi anh Minh cũng đang ngồi cạnh đó…không biết anh ấy sẽ phản ứng như thế nào.Tôi ngó sang chỗ anh ấy,anh ấy không có ở đó.

“Anh Minh đâu rồi?”

“Vừa đến nơi là chạy xuống rồi.”

“Đến nơi rồi hả?”

Tôi vội vàng chạy đi.Mặc dù biết là đi dự đám cưới của cô chủ nhưng nỗi nhớ mong gặp cô chủ còn lớn mạnh hơn cả.Tôi chạy ra ngoài,hai người họ lại đang hôn nhau.Thế là thế nào…Tôi đứng sững lại nhìn hai người họ.Hơ?Hắn chạy đến đứng cạnh tôi rồi tặc lưỡi một cái.

“Chậc…”

“Tôi…không hiểu @@”

“Ờ!Hôn xã giao đấy…”

“Xã giao á?”

Thế lúc nào chị ấy gặp người thân quen là lại hôn sao?Chị ấy dễ dàng trao nụ hôn của mình cho người khác sao?Thật không thể tin được…Do chị ấy nghĩ quá đơn giản hay do mình nghĩ quá phức tạp.Ặc… ặc…Ó^Ò..Trong lúc tôi đang thẫn thờ ra thì tiếng gọi “Tú” ngân dài đang trở nên to dần.Chị ấy đang lao về phía tôi.Ah chị ơi đừng hôn em…>__<.Chị ấy quặp chân vào người tôi,nặng nặng…Chị ấy ghè cái cổ tôi,níu người tôi xuống tôi phải cố mà nhấc cái đầu của mình lên.Nặng~~

“Chị nhớ em quá đi >v<”

“V…vâng…”

“Này chị ơi,em trai chị đây này…”

Nghe hắn nói chị ấy thả tôi ra rồi nhìn hắn chằm chằm.Hự hự,tý chết.

“Bình thường em không thích chị làm vậy mà…”

“Thì…chị…Người thân mà chị không thèm hỏi mà hỏi cậu ta!!”

“Ồ,Thiện Ân nhà mình ghen hả?Ahihi!!

“M…mặc kệ chị!!”

“Thôi nào Ân của chị…>v<”

Chị ấy ôm hắn rồi cọ mặt vào má của hắn.Mặt hắn tỏ ra khó chịu nhưng trong lòng thì không biết thế nào.Bỗng tôi cảm thấy được mặt đất đang rung chuyển,tôi quay phắt ra đằng sau.Một đống người hầu đang lao xuống,phải tránh xa chỗ này thôi!!Tôi chạy đi.Biết ngay là họ sẽ chạy tới tụ tập thành một đống xung quanh chị ấy.Tôi nhìn thấy cái mái tóc vàng khè của hắn đang cố mà cử động ra khỏi nơi đó.Tội nghiệp…

“Tuyệt vời…”

Tự dưng có tiếng nói thầm vang lên sau lưng tôi.Tôi liếc mắt ra đằng sau thì thấy anh Minh đang lau môi và nhìn về phía cô chủ.T..tuyệt vời…??Biết ngay là anh ấy không bao giờ buồn về nụ hôn chỉ là xã giao đó mà anh ấy còn thích vì đó là nụ hôn của chị ấy mà.Không ngờ anh ấy biến thái như vậy T^T…khỉ thiệc.Bỗng có người nào đó chạy qua tôi với tốc độ cực kỳ nhanh.Tôi chỉ nhìn được phía sau nhưng có lẽ là một người đã có tuổi.Cái dáng giống hệt bà quản lý,tóc xoăn vàng,đeo guốc đen và tuy vậy nhưng có vẻ chạy rất đúng dáng của một thiếu nữ,cực dẹo.Người đó chạy ra chỗ đám đông kia.Tên Thiện Ân vừa mới thoát ra khỏi đó thì đã bị người đó ôm.Vâng,hắn trẻ không tha,già không thương và cũng có thể nói rằng kia là một “bà già xì-tin”..-___-.Cuộc đời này thật lắm thứ kỳ quặc.

“Cháu chào chú…”

“Ah cái thằng nhóc này càng lớn càng đẹp trai nhỉ!!”

Một người đàn ông đang nói chuyện với anh Minh.Tóc đã bạc và trên mặt đã có khá nhiều nếp nhăn.Mặc áo vest đen trông rất nghiêm túc.Ông ấy có một đôi mắt rất giống hắn.Chẳng lẽ là…không thể nào.Ông ấy đang xoa đầu anh Minh và nói chuyện rất giống như hai bố con với nhau.Có lẽ là bố của anh Minh chứ không phải là hắn.Họ hàng thì có nét giống nhau là chuyện bình thường mà,mình đã nhầm một cách nặng nề rồi.Vậy người đang ôm và xoa đầu hắn ở kia chính là mẹ của tên Thiện Ân rồi.Cứ tưởng là một người yêu của hắn chứ…ahaha.Mà hình như tôi hơi vô duyên,nhà người ta đang xum vầy thì lại đứng nhìn,đi chỗ khác thôi.Tôi đang ở Nhật Bản mà,có đầy chỗ để ngắm.Hình như mình bắt đầu cảm thấy cái lạnh ở nơi đây rồi.May mà mẹ mặc cho mình nhiều áo,mẹ là tuyệt nhất!!

Bỗng tiếng chuông điện thoại của tôi reo lên.Tôi cố lấy nó ra khỏi lớp áo dày đặc.Một tin nhắn,tôi mở ra “Mau đi lấy hành lý cho tôi đi con nhỏ người hầu kia!!”.Xì cái tên này,có tay có chân sao không tự lấy đi.Tôi hậm hực đi lấy đồ cho hắn.Chỉ có cái balo nhỏ thôi,chẳng hiểu sao lúc nào hắn đi đâu xa là chỉ cần một cái balo là đựng được hết đồ của hắn.Thật vi diệu…Tôi đeo balo lên lưng,tay kéo cái vali của tôi.Nặng nhọc.Tôi ra ngoài,đám đông đứng cạnh máy bay vẫn ở đó nhưng không khí lại không vui vẻ và náo nhiệt như trước nữa.Họ đang đứng lặng nhìn về phía trước.Tôi chỉ cần tập trung là có thể nghe thấy tiếng gào thét.Một người vừa bỏ đi,một người thì đang định chạy theo nhưng lại bị một người khác ngăn lại.Tôi không thể nhìn rõ ai hết.

“Có chuyện gì vậy chị…”

“Họ lại nữa rồi…”

Giọng của cô chủ trở nên trầm đi.Chị ấy cũng đang căng thẳng nhìn về phía đó.Rốt cuộc,là có chuyện gì…

“Bố chị không hiểu tại sao lại luôn coi trọng anh Minh hơn Ân…Vậy nên lúc nào họ gặp nhau là lại có chuyện.”

“…”

Vậy ra ông đó đúng là bố của Thiện Ân thật.Tôi chợt nhớ ra câu nói của hắn lúc tôi mới vào làm việc “Anh cướp mất họ còn chưa đủ sao???”. Anh cướp mất họ còn chưa đủ sao…”Họ” ở đây là bố của hắn ư,vậy sao là họ,chắc chắn phải còn một người nữa.Tôi bất giác quay sang cô chủ,hai người…Vậy ra trong mắt hắn anh Minh là người cướp đi bố và chị gái hắn.Và cũng do đó,hắn đã ghét anh ấy dù hai người đã từng rất thân.Nỗi khổ đằng sau sự hạnh phúc của người giàu đây sao.Người vừa chạy đi có lẽ là hắn,và bố hắn đã ngăn anh Minh đuổi theo hắn.Ông ta…có thật sự là bố của hắn không?Thật độc ác…Tôi đuổi theo hắn mặc dù chẳng biết hắn đã chạy theo đường nào.Tôi đã định hỏi đường,nhưng nói chuyện với người đi đường mới nhận ra đây là Nhật mà.Tôi thật ngu ngốc,đuổi theo hắn rồi thì biết nói gì với hắn.Hắn đã không cho phép mình nhìn thấy cảnh này nên mới bảo mình đi lấy đồ cho hắn.Cậu ta…đã rất xấu hổ vì bố cậu ta.Hắn chắc chắn cũng chẳng muốn gặp mình đâu.Tôi dừng lại,càng tìm lại càng không thấy.Nhưng trước khi nhận ra thì tôi đang đứng chỗ lạ lẫm nào rồi.Ahuhu…Tôi ngơ ngác đi trên đường.Người ta cứ nhìn tôi với ánh mắt lạ lẫm.Phải làm sao bây giờ…Ah điện thoại,điện thoại.Tôi mở cái điện thoại ra và gọi cho anh Minh.Tút…tút..thuê bao quý khách...Ặc.Chắc trên máy bay anh ấy tắt máy nên quên bật lại.Gọi cho cô chủ..mà mình làm gì có số Ó^Ò.Chết tiệt,gọi cho ai bây giờ…Gọi hắn thì chắc chắn hắn không nghe đâu.

Tự dưng mặt tôi có cái gì đó nhỏ xuống,rất lạnh.Mưa hả?Tôi ngước mặt lên trời,những hạt gì đó màu trắng đangrơi xuống.Tuyết ư?Là tuyết.Lần đầu tiên tôi thấy trong đời.Một bông tuyết khác lại rơi xuống mặt tôi.Nó thật lạnh lẽo nhưng mà quá dễ thương.Mọi người trên đường đang nhận ra chúng và họ đã ngước lên trời rồi cười.Người dân nơi đây thích tuyết tới vậy sao?Nhưng được chút thì họ lại bật ô lên.Chúng rơi càng ngày càng nhiều.Hiện tượng này có vẻ không khác gì mưa.Những bông tuyết chạm vào người rồi tan đi sẽ làm ướt quần áo.Hắt xì…>.<.Chắc cũng phải tìm chỗ trú thôi.Bỗng có ai đó cộc vào đầu tôi một cái,đã lạnh rồi còn chớ,đau chết.Tên nào đáng ghét thế?Tôi quay lại đằng sau.

“Không đi tìm chỗ trú đi còn đứng đây à!!Ốm lăn quay ra bây giờ!!”

“T…Thiện Ân…”

Là hắn,tên Thiện Ân đó.Cứ ngỡ hắn sẽ không muốn gặp mình nữa chứ.Hắn đang cau có nhìn tôi,cậu ta đang lo lắng cho tôi sao?Cảm động…

“Sao cậu lại ở đây?”

“Tôi bị lạc…Ó^Ò”

“Con nhỏ ngốc!!Theo tôi!!”

“Cậu biết đường hả?”

“Không!!”

“Vậy đi kiểu gì?”

“Bắt taxi rồi người ta chở đi đâu thì chở!!”

“Cậu điên à -___-“

Hắn cười đểu một cái rồi chạy ra sát đường bắt taxi.Hắn tính làm thật hả?Khi bắt được xe,hắn gọi tôi vào.Ông tài xế nói cái gì gì đó,rồi hắn cũng nói cái gì gì đó rồi mới bắt đầu đi.Tôi nghe mà chẳng hiểu gì.Rốt cuộc hắn vừa nói cái gì với ông tài thế?

“Cậu biết nói tiếng Nhật à?”

“Ừ,tôi sống ở đây 5 năm rồi mà!”

“Vậy sao còn quay về Việt làm gì?”

“Nhìn mặt ông già phát ghét!!”

Ủ uôi,hắn gọi bố mình là ông già kìa.Căng gớm!!Tuyết rơi xuống ngày càng dày,nó phủ lên cây và mái nhà một màu trắng xóa.Suốt quãng đường tôi chỉ ngó ra ngoài cửa sổ và xem quãng đường đã đi.Cái gì cũng lạ hoắc,nhưng mà đẹp.Đường không có rác,sạch bong.Cửa hàng nào cũng trang trí một cách lộng lẫy.Và cũng không thể thiếu những cây thông Giáng Sinh.Nhà nào hầu như cũng phải có cái gì đó liên quan đến ngày này để có chút không khí.Chiếc xe đi qua tháp Tokyo.Nó đẹp và cao lắm.Làm tôi muốn nhìn nó mà phải nhắm mắt nhắm mũi lại mà cúi xuống cho hết cánh cửa để nhìn đỉnh của nó.Ngay gần đó cũng có một cây thông noel to phạc,to gấp bội của nhà hắn.Sáng lung linh gấp bội nhà hắn.Cuối cùng cũng thấy được cái gì đó gấp bội nhà hắn.Nhật Bản tuyệt thật!!
Chương 44: Không Bao Giờ Có Cảm Tình

Chiếc xe đang đi êm ả thì bỗng dừng lại.Ông tài quay lại chỗ chúng tôi với vẻ mặt tiếc nuối.Ông ấy nói một điều gì đó khiến hắn phải đưa tiền rồi rời khỏi xe.

“Có chuyện gì thế?”

“Tuyết rơi nhiều quá tắc đường rồi.Đi bộ thôi!!”

“Xa không??”

“Ừm,gần lắm.”

Hắn dẫn tôi đi hẳn một quãng đường dài,gần của cậu ta đây hả?Mỏi hết cả chân.Với lại cái lạnh đã làm tôi cứng đờ chân lại,không thể đi nổi.Chỉ cần một cơn gió nhẹ phảng phất qua thôi cũng đủ để muốn sởn da gà ~.~.Cái lớp áo dày đặc này không thể chống chọi được,chịu hết nổi rồi.Tôi không đi được nữa,người tôi như đang đông cứng lại,hức hức.

“Sao thế??”

“Không đi được nữa rồi,chịu hết nổi…”

“Chậc,bình thường khỏe lắm mà…”

“Cái lạnh đã đóng băng sự cuồng nhiệt của tôi rồi…;;^;;”

Hắn tức tối vượt qua đống tuyết trên đường để lại gần chỗ tôi.Hắn kéo khóa áo xuống rồi kéo tôi vào người hắn.Cái tên biến thái này đang làm gì vậy cơ chứ…>///^///<.Tôi vội vàng đẩy hắn ra.Quái gì có chuyện con trai ôm con gái dễ dàng như vậy chứ ;;^;;.Hắn cười,cười con khỉ!!

“Haha!!Cậu coi vậy mà cũng hay xấu hổ nhờ?”

“D…dĩ nhiên..”

“Vậy cố mà đi tiếp đi!!”

Hức hức…Tôi đành cố mà đi.Gần quái gì chứ…Nhưng mà bên trong đó rất ấm,ý tôi là người của hắn.Chỉ một chút thôi nhưng tôi vẫn cảm nhận được cái thân nhiệt ấy.Nếu hắn là anh Minh thì tôi không ngại gì mà ôm hắn rồi.Mà không phải,nếu là anh ấy thì mình chắc chẳng muốn cằn nhằn về cái thời tiết này quá.Đi cùng hắn có khi còn tự nhiên hơn…Hự!Mình vẫn không thể chịu đựng được sự lạnh lẽo của nơi đây.Cái lạnh chính là điểm yếu của mình,mình không thể chống cự lại nó.Tôi ngã quỵ xuống,không đi nữa đâu,không chịu đâu.

“Lại gì nữa?”

“Tôi không đi được nữa rồi ;;^;;”

“Tôi bảo ôm mà không cho cơ!!Ahaha!!”

Tức thiệc.Chân tôi bị tê cóng rồi nên không thể nào đi được nữa.Nhưng tay tôi thì vẫn cử động được chút ít.Tôi nắm ít tuyết vào lòng bàn tay rồi giải phóng nó lên mặt của hắn.Chỉ cử động ít thôi nên nó nhẹ vô đối,ặc ặc.Hắn có thể né được đòn đó của tôi.

“Vẫn còn sức chiến đấu cơ à?”

Tôi tức quá nên không thèm nói gì nữa.Sao hắn không chịu nghĩ cho đứa bạn thân này đang chết dần trên những bông tuyết trắng này chứ.Ác thật đấy,hắn chẳng chịu làm việc gì tử tế cho tôi hết.Hắn còn đứng đó nhìn tôi mà thở dài nữa sao?Tôi lại ném một đống tuyết khác vào người hắn,nhìn cái mặt đáng ghét ấy mà nóng cả người.

“Thôi,thôi!!”

Hắn cười trừ để giảng hòa rồi lại gần tôi.Tôi nhìn hắn chằm chằm.Hắn đi ra đằng sau tôi,tính làm gì không biết,mình không vặn người lại được >__<.Tôi cảm nhận được hắn đang lục lục cái gì đó từ balo của hắn,nãy giờ tôi đeo nó mà chẳng biết gì hết Ô^Ô.Hắn đưa ra một cái găng tay hình con khỉ dễ thương chết.Mà hắn đưa tôi làm gì,tôi cũng có mà.

“Cầm lấy!!”

“Găng tay thì tôi đeo rồi mà…”

“Không phải loại thường đâu,máy sưởi ấy!!”

“Hả?”

Tôi tháo găng tay ra rồi đeo cái đó vào.Hắn gạt cái nút nào đó rồi bỗng một hơi ấm đang tràn ra bàn tay tôi.Ấm thật!!Hắn cởi áo khoác ra rồi đưa lưng về phía tôi.

“Lên đi,tôi bắt đầu thấy lạnh rồi đấy!!”

Tôi trèo lên lưng hắn,lần thứ 3.Nhưng lần trước mình không thể cảm nhận được hơi ấm từ người hắn.Bây giờ nó đang giúp tôi sưởi ấm rất nhiều.Tôi choàng áo khoác của hắn lên lưng và chúng tôi lại cùng nhau tiến về phía trước.Cuối cùng thì cậu ta cũng trả ơn cho tôi rồi.Cảm ơn cậu nhiều lắm,cậu chủ!!

Tôi vừa ngả vào lưng hắn vừa cảm nhận những hơi ấm mà hắn dành cho tôi.Mọi người đi qua ai cũng nhìn về phía bọn tôi rồi cười,nhất là những người con gái.Họ tủm tỉm với nhau.

“Thiện Ân,họ đang nói gì thế?”

“Ờ,họ nói cậu dễ thương ý mà!!”

“Im,cậu không trả lời hẳn hoi hơn được à?”

Tôi dùng đầu mình cộc một cái vào đầu hắn.Đầu tôi nó cũng đang tê nên không cảm nhận được gì hết đâu,aha.

“Tôi mà nói thật là cậu đánh tôi nhiều hơn ấy!!”

“Ồ,nhưng tôi thích đánh cậu mà…”

“Dạ thôi…”

Cái đầu với cái cổ của hắn ngày càng rụt vào nhiều hơn.Không có cái áo chắc hắn lạnh lắm,vậy mà vẫn chịu được.Tôi càng ngày càng ôm chặt hắn hơn.Mặc dù ngại nhưng mình cũng phải giúp hắn.Đường đường là vệ sĩ của hắn mà lại để hắn cứu sống thế này.

“Cậu làm gì thế hả?Đừng ôm chặt tôi…”

“Im đi…-///^///-“

“Hừ…”

Tôi thở ra từng hơi,thì từng làn khói bay ra.Khói của hắn mới là nhiều,càng ngày nó càng nhiều.Hắn chắc chắn đang mệt lắm.Đến nơi mau đi,mà không biết hắn định đưa tôi đi đâu nữa.

“Cậu định đi đâu thế?”

“Ở gần đây nhà tôi có căn biệt thự!!”

“Thật á?Kinh nhờ??”

Hắn bỗng dừng lại một căn nhà nhỏ,tầm cỡ nhà tôi thôi.Vậy sao mà hắn nói đây là biệt thự.Chẳng lẽ nhà tôi cũng được coi là biệt thự sao? *mắt long lanh*.Hắn thả tôi xuống rồi rút chìa khóa mở cửa ra.

“Biệt thự nhà cậu to nhỉ?”

“Ừm,quá to so với sức lao động của hai đứa nhóc!!”

“Hai đứa nhóc?”

“Tôi với chị tôi xây đấy!!Căn nhà này,đầy ắp kỉ niệm…”

Hắn ngước lên nhìn ngôi nhà.Phải,cho dù biệt thự phải là một ngôi nhà uy nghiêm tráng lệ nhưng “biệt thự” của cậu,nó còn uy nghiêm hơn những ngôi nhà kia cao lớn mà chẳng có ít gì gọi là những kỉ niệm.Tôi chưa từng nghĩ hắn sẽ có những tư tưởng tràn đầy tình cảm như vậy.Thật sự là lần này,tôi đồng ý với hắn đấy.Nhìn bên ngoài,nó đúng chỉ là một ngôi nhà nhỏ chẳng có gì đặc biệt.Nhưng khi vào trong tôi mới thấy nó rộng rãi và đẹp biết chừng nào.Tủ sách được giấu thành những bức tường.Một cái bàn học nhỏ xinh,và đâu đó thoảng qua chút hương thơm của cô chủ.Sàn nhà được làm bằng gỗ trông rất sạch,phải chăng hắn đã thuê người đến dọn?Nhà giàu sướng ghê nhỉ,thích làm gì thì có đó.Thuê một người để dọn một căn nhà không sử dụng đến.Nhìn ngôi nhà này thật sự được xây rất chuyên nghiệp,nói chung là tôi không thể tả thêm được nữa.Thật sự đây là thành quả của hai đứa nhóc sao?Không tin được,tôi nghĩ là phải có người lớn giúp chứ nhỉ?Nhưng có vẻ ngôi nhà này có chút khuyết điểm,không khí trong phòng chỉ ấm hơn bên ngoài một chút.Hắn cởi giày ra và đi tìm cái gì đó,hình như là máy sưởi.Hắn cắm cái dây điện vào ổ,một ánh sáng biểu tượng cho sự ấm áp tỏa ra.Tôi lao vào nó nhưng không may bị trượt chân và ngã kềnh ra.Lúc ngã tôi có cảm giác như mình đã đá phải cái gì đó.Tôi lóc cóc ngồi dậy và giật mình khi thấy cái máy sưởi cũng đang nằm soãi soài ra giống tôi.Nhưng cái ánh sáng ấm áp đó biến đâu rồi ý,hỏng rồi à?Hơ ;;^;;

Hắn dùng hai quả đấm của hắn cọ cọ vào thái dương tôi,đau >__<

“Cái con nhỏ này!!Đi đứng cẩn thận chứ!!”

“Tôi xin lỗi >__<”

“Rồi,cậu đi mà chịu lạnh đi nhá!!”

“Ai bảo cậu dắt tôi tới đây,cậu chắc chắn còn nhiều ngôi nhà tiện nghi ở đây mà!!”

“Đến đấy gặp mặt ông già phát ghét!!”

Tôi nghe hắn nói vậy cũng chẳng nói thêm gì nữa.Hắn cũng khổ chứ đâu phải mỗi mình.Nói chung là cả hai đứa đều sai.Sao mọi thứ rắc rối cứ đổ hết lên đầu tôi vậy nè,không sống nữa.Tôi đập đầu mấy cái vào tường,đã bảo không muốn sống nữa!!

“Cậu làm cái gì vậy hả!!”

“Mặc kệ tôi T^T”

“Nhỏ khùng!!”

Hắn đứng phắt dậy rồi lục lục cái gì đó trong tủ.Hắn lôi ra một cái chăn dày cộp,nhìn mà muốn đắp thấy sợ.Hắn chùm chăn lên đầu rồi khoanh chân ngồi tựa vào tường.Lại còn làm cái mặt phê phê khiêu khích tôi nữa chứ,tên đàn bà.Hắn ngáp ngủ một cái song lại nhìn tôi.Nhìn con khỉ á,tôi lại cầm máy sưởi ném vào đầu cậu bây giờ!Tự dưng hắn vẫy tay kêu tôi lại gần hắn.Đời nào mình làm theo chứ!!Tôi quay phắt đi không thèm nhìn cái mặt của hắn nữa.

“Mau ra đây không tôi đuổi việc cậu đấy!!”

Hự!Lúc nào cũng dọa đuổi việc,nghĩ lại xem ai kêu tôi quay lại chứ.Tôi không sợ đâu,nghỉ rồi đỡ phải nhìn cái mặt đáng ghét của cậu.

“Đếck sợ!!”

“Ái chà!!”

Hắn lục lục cái túi quần rồi rút ra cái điện thoại đưa lên trước mặt tôi.Màn hình bật sáng,có cái hình gì đó,bé tý chẳng nhìn được gì hết.

“Tôi đưa cho anh Minh của cậu xem cái này nhớ?!!”

“Cái gì thế?”

Tôi nheo mắt lại gần xem nhưng chưa được cái gì thì hăn rụt điện thoại lại rồi kéo tôi vào.Tôi ngồi gọn trong lòng hắn,lưng quay về phía hắn.Tôi cố giãy dụa để mà đẩy cậu ta ra,cậu ta đang cố làm cái trò gì thế!!??

“Yên nào!!”

Yên cái gì mà yên.Cậu tự dưng làm thế này với tôi rồi bắt tôi ngồi yên cho cậu thích làm gì thì làm à.Làm gì mà có chuyện như vậy,thả tôi ra >.<…Tôi vẫn cứ cố giãy dụa cho đến khi hắn bỗng để đầu hắn lên đầu của tôi.

“Cho nhờ chút,mệt lắm rồi!!”

“Sao cậu không nằm dưới sàn ấy,mà ngồi như này vẫn ngủ được à?”

“Ngủ tốt!Sàn nhà lạnh lắm không biết à?”

Tôi ngồi im như tượng,không cử động hay nói năng gì nữa.Đằng nào hắn cũng đã cõng mình vất vả như vậy thì mình cũng phải trả ơn.Đến mình cũng đòi hắn trả ơn cơ mà.Cái cằm v-line của hắn nhọn hoắt,đè lên đầu tôi đau ra phết.Nhưng mà ở trong lòng hắn ấm lắm,người tôi như đang tan chảy ra.Vừa ngại vừa ấm,chắc ốm luôn quá.Tuy nhiên tim tôi vẫn đập bình thường,chẳng rộn rang hay mạnh mẽ gì hết.Anh Minh chỉ cần lại gần tôi tôi cũng đã thấy ngại,vậy mà với hắn mình chẳng có chút cảm tình gì.Woa ha!May thật đấy,mình không thể nào thích hắn được.Chuyện đó vĩnh viễn không bao giờ xảy đến.[next]
Chương 45: Bà Mẹ Hắc Ám...

Nửa tiếng sau,hắn ngủ ngon lành.Còn tôi thì đau lưng,cổ và đầu.Hức hức…Nãy giờ chẳng hiểu sao không có nổi một cuộc gọi nào từ bất cứ ai vậy.Tôi lấy điện thoại ra,đúng là không có cuộc nào thật.Đến cả mẹ cũng không có,chẳng ai quan tâm mình hết sao.Why?Why? ;;^;;.Bỗng có vật gì đó rơi cạch phát xuống đất.Tôi loay hoay tìm nó.Ồ thì ra là cái iphone của hắn.Mà hình như hắn vừa cho mình xem cái gì đó từ cái điện thoại này.Tôi ấn mọi nút trên điện thoại rồi nhưng chẳng có gì xảy ra.Bố mình cũng có cái cảm ứng,hình như là nhấn giữ cái nút bên cạnh này.Tôi ấn thật lâu vào cái nút đó,màn hình điện thoại sáng lên.Hình như máy hắn có mật khẩu mà nhỉ,vô vọng rồi.Một cái khung khác hiện lên : 16 cuộc gọi nhỡ từ “Cướp của”,”Mỹ Anh” và mẹ.Cướp của?Hắn lưu tên danh bạ bằng cái kiểu tên kỳ cục gì thế này?Nhưng có vẻ hắn rất được nhiều người trong gia đình quan tâm và lo lắng cho.Vậy mà hắn không thèm quan tâm rồi còn tắt máy nữa.Liệu mật khẩu của hắn vẫn là “A yêu N nhiều lắm” không nhỉ?Mình cần phải gọi lại cho họ,không họ sẽ rất…Tưng từng tứng tưng tưng…Bỗng tiếng điện thoại của hắn reo lên khiến tôi giật nảy cả mình.Chị Mỹ Anh gọi,wow,nãy giờ chị ấy gọi nhiều nhất ấy.Điện thoại in ra màn hình bảo nghe thì kéo sang trái,thế là tôi định kéo sang thì bỗng điện thoại bị giật phắt đi.

“Cấm nghe!!”

“H..họ đang lo lắng lắm đấy…”

“Mặc kệ!!”

“Tên nhỏ mọn…”

Hắn dùng cục gạch của hắn cộc vào đầu tôi.Tôi nói không đúng sao? ;;^;;.Hắn lại êm ru mà yên lành ngủ tiếp,trong khi tôi thì đang nghĩ ngợi lung tung về sự lo lắng của gia đình cậu ta.Cớ sao mình lại phải lo lắng chứ,chuyện nhà mình mình còn chưa lo nổi.Chỉ ngồi không chán thấy dễ sợ,tôi lấy điện thoại ra chơi game,chơi đến khi vạch pin nó chuyển sang màu đỏ rồi sụp nguồn một cái.Thôi chết,nhỡ có ai đó gọi thì sao.Chắc cũng chẳng có ai đâu,nãy giờ mấy tiếng rồi mà có ai thèm gọi.Tôi thở dài một cái,bỗng có tiếng động mạnh từ cửa khiến tôi giật mình.

“Thiện Ân!Em ở trong đó hả??”

Là tiếng của cô chủ,chị ấy biết hắn ở đây sao?Tôi định trả lời lại thì cánh cửa đổ rầm xuống,chị ấy lao vào.Quên mất là chị ấy có quyền đạo còn kinh khủng hơn mình.Chắc chắn một trong hai chúng tôi sẽ bị chị ấy cho nhừ tử. Ô~Ô”.

“Cái thằng kia!!Gọi mà không nghe à!!”

“Ồn quá!!”

Hắn đang lơ mơ ngủ trên đầu của tôi thì bỗng lên tiếng.Cái giọng buồn ngủ gắt lên mà nghe rời dạc.Còn ồn ào gì nữa,chị cậu đến rồi kìa!!

“Lạnh như này mà sao nó vẫn ngủ được thế?”

“Em chịu…”

“Rồi,dìu nó dậy rồi ném vào xe ô tô ngoài kia đi.”

“V..vâng”

Tôi cố dìu hắn dậy,chỉ rời cái chăn ra một xíu là đã thấy thật tê tái.Chị ấy chẳng cho chúng tôi một trận nào cả nhưng chị ấy lại dùng những từ ngữ bạo lực,còn thấy sợ hơn.Mà tôi chẳng hiểu sao cũng hiểu theo đúng nghĩa đen của câu nói từ chị ấy.Tôi ném hắn vào xe thật.Hắn chúi đầu xuống ghế,cho chừa,tội hồi sáng đá tôi vào xe.Tôi để chị ấy ngồi giữa còn tôi ngồi ngoài.Vẫn thích ngắm cảnh hơn.Có vẻ tuyết đã ngừng rồi,bây giờ ngoài đường toàn tuyết với tuyết trắng xóa.Những nóc nhà cũng được phủ đầy tuyết.

“Đẹp không?”

“Dạ có!!”

Cô chủ dường như cũng thích nơi đây lắm.Ba mẹ,bạn bè và cả người chồng tương lai của chị ấy đang ở đây mà.Không biết chồng tương lai của chị ấy như thế nào.Là một người mọt sách đeo kính?Cao hay gầy?Lùn hay béo?Ah,tò mò quá đi.

“Mỹ Anh,đây là con gái nhà ai thế?”

“Là bạn học cùng lớp của Ân,thưa mẹ.”

Trước giờ tôi chưa để ý rằng có người khác nữa đang ngồi trên ghế trước.Một cái mùi hắc ám tỏa ra nồng nhiệt từ người đó,chẳng ưa chút nào.Và mình cũng cảm thấy sợ nữa,không dám chào hỏi luôn.Chị ấy gọi người đó là mẹ,vậy thì là mẹ của hắn.Cái bà chạy như một thiếu nữ để ra ôm hắn đây hả..Sao cái cảm giác lúc trước và lúc này khác nhau thế.Cuối cùng tôi chỉ có ngồi yên,không dám ngó nghiêng gì cả.Bà ta là bà chủ.

Đến nhà hắn,cái nhà này to và đẹp cũng chẳng kém gì bên Việt Nam.Cũng có một cây thông to sừng sững giữa sân.Và những bông tuyết trắng xóa cũng đã trở thành một vật trang trí cho nhà hắn.Hắn chẳng ngạc nhiên gì và cứ thế suýt xoa cái lạnh.

“Thay đổi nhiều rồi,vào thôi.”

“Này,m..mẹ cậu phải vào trước chứ…”

“Cậu không cần quan tâm mấy cái việc đấy.Xách đồ đi theo tôi!!”

Không quan tâm sao nổi,mẹ cậu đang trừng mắt nhìn tôi kia kìa.Đáng sợ quá…Vừa mở cửa ra,hàng đàn người hầu đã đứng xếp thành hàng dài để chào đón hắn.Haha…qua đây ăn cưới mà vẫn phải làm việc à?Hắn tỏ ra ngầu mà không quan tâm,cứ tiếp tục đi thẳng.Hơ hơ,cái hành lang dài,sâu tít.Lại phải vắt óc ra mà nhớ đường đi sao.Đi thẳng,quẹo trái,đi thẳng,quẹo phải,oh shit.Sao xa thế,chỉ là từ phòng khách tới phòng của hắn thôi mà.Hắn bỗng dừng lại,cuối cùng cũng đến nơi rồi à.

“Ân,em về rồi à?Em ổn chứ?”

Một giọng nói cất lên,tôi tò mò ngó sang bên phải của hắn để nhìn.Anh Minh…Anh ấy đang chờ hắn về sao?

“Anh xin lỗi…”

Hắn lại tỏ ra không quan tâm tới lời xin lỗi mà cứ thế đi thẳng.Cái tên này,anh ấy đang lo lắng cho cậu lắm mà,anh ấy cũng đã cố xin lỗi rồi.Đừng như vậy nữa…

“Anh đừng lo,tên đó vẫn ổn lắm!!”

“Ư..ừm..”

Tôi nói đỡ cho anh ấy rồi chạy theo hắn.Nhưng có vẻ câu nói đó vô dụng,mặt của anh ấy vẫn cứ méo xẹo như vậy.Hắn mở cửa một căn phòng ra,nó sáng trưng và trang trí như một căn phòng của học sinh cấp I.Có cái cửa khác đối diện với cửa ra vào,nó dẫn ra một cái lan can nhỏ và đang mở toang ra.Cửa sổ thì cũng mở toang,cho gió lạnh vô nhà à.Trên trần nhà còn có cái đèn pha lê đẹp mê ly.Hắn ngả người xuống giường.

“Lạnh thế đóng cửa lại đi!!”

Tôi chạy ra đóng lại.Càng chạy gần thì một màu trắng xóa càng hiện ra rộng hơn.Tôi có thể ngắm toàn bộ khung cảnh ở dưới sân.

“Đã bảo đóng cửa lại,không nghe à!!”

Hắn cứ thúc giục tôi rời xa nơi đây...Xì,đang đẹp mà.Tôi đành đóng cửa lại.Hắn nằm úp mặt ở trên giường rồi sai tôi đủ kiểu.

“Mà này,cậu không được cho mẹ tôi biết cậu là người hầu đâu đấy!!”

“Ư…ừ..”

“Cậu…bảo cậu…là vệ sĩ của…tôi..”

“Ừ…”

“Cẩn thận…đấy…hụ hụ…”

Tôi bỗng thấy hắn ho.Cậu ta đang ho đấy hả,ốm rồi sao?Tôi vội chạy lại xem trán hắn,không nóng lắm nhưng mà hắn đang đổ mồ hôi với ho nhiều lắm.

“Cậu ổn không đấy!!”

“Không ổn chút nào,đau đầu chết!!Hụ hụ…”

“Ờ,rồi.”

Tôi cởi áo khoác với giày hắn ra rồi chạy đi lấy thuốc.Không biết mẹ có nhét vào cho mình không nữa.Tôi lục tung cả cái vali lên.Cái túi thuốc đang ở dưới đáy vali và đã được ghi chú cẩn thận.Mẹ tuyệt thật đấy.Tôi đưa cho hắn uống nhưng mà càng ngày hắn càng ho với hắt hơi nhiều.Sao thuốc không bao giờ nó hiệu nghiệm ngay chứ.Bỗng ngoài cửa có tiếng gọi Thiện Ân thất thanh.Một giọng nói của phụ nữ và có vẻ rất khàn.

“Thiện Ân,con đang ho đấy à!!Con không sao đấy chứ,Ân!!”

Tôi từ từ mở cửa ra.Một phụ nữ tóc xoăn tít,đeo kính và trông đã rất già,nhìn rất chi là nghiêm túc.Khuôn mặt thì hốt hoảng lo lắng,vội vàng chạy vào chỗ hắn.Vuốt vẻ,xoa đầu,lau mồ hôi này nọ.

“Thiện Ân!!”

“Mẹ bình tĩnh coi,để con nghỉ ngơi đi!!”

“Này cô kia,thằng bé bị làm sao thế??”

“H..hình như cậu ch…ấy bị cảm lạnh…”

“Mỹ Anh!!Mỹ Anh!!”

Bà ấy tấp tối gọi người này người kia,mọi người hốt hoảng chạy vào.Cứ bình tĩnh xử lý không được hay sao mà cuống lên như vậy,phiền phức…Hình như cô chủ là bác sĩ,chị ấy chuẩn đoán rồi sắp thuốc cho hắn như đúng rồi.

“Cho nó chừa,cái tội bướng!!”

“Sao con lại nói em như thế!!”

“Con thấy sao nói vậy!!”

“Con nên nói con bé kia mới đúng,nó dẫn con trai mẹ đi lung tung rồi để nó bị cảm lạnh!!”

“Dạ!”

Tôi giật mình,bây giờ tôi là người có lỗi à.Hắn dẫn tôi đi lung tung rồi không thèm về nhà đấy chứ.

“Xong rồi cho thằng bé uống thuốc linh tinh,vali thì không để cẩn thận,làm cái gì cũng vội vàng.”

Được rồi,được rồi Tú.Cố nhịn nào,hít vào nào.Bà mẹ nào thương con chẳng như vậy,tên đó ốm nên bà ấy không kiểm soát được ý nghĩ thôi.Cứ bình tĩnh…

“Cháu thành thật xin lỗi…”

“Cậu không có lỗi!!”

“Đúng rồi Tú,em không có lỗi!”

“Hai cái đứa này!!”

Cô chủ bỗng kéo tôi đi ra ngoài.Họ đang bênh vực cho tôi,trời cảm động dễ sợ.Nhưng chẳng muốn khóc mà chỉ muốn đấm cho nát cái bờ tường này ra thôi.Mà không được,phải kiềm chế.Đây là tài sản nhà người ta mà,ai lại phá nó trước mặt chủ.Biết thế nhưng vẫn tức không chịu được >___<.

Yêu Cậu Mất Rồi chương 41 - 45

Chia sẻ
Báo lỗi

Bình luận