Hôn Ước Và Nỗi Đau chương 1 - 10 - Đọc Truyện Hay | Nghe Blog Radio
Lặng

Hôn Ước Và Nỗi Đau

Chương 1: Gặp Mặt
6.00 a.m Reng...reng...reng... Chiếc đồng hồ báo thức reo inh ỏi kéo nó khỏi giấc mộng hồng, nó với tay tắt chiếc đồng hồ rồi rời khỏi giường bước vào nhà vệ sinh để làm vệ sinh cá nhân. Hôm nay là ngày tổng kết năm học cuối cùng trong quãng đời học sinh của nó nên nó phải dậy sớm để chuẩn bị. Nó khoác trên người chiếc áo dài trắng, mái tóc dài được nó tết đuôi sam thật đẹp, bây giờ trông nó thật đẹp - một nét đẹp thật dịu dàng. Nó bước xuống lầu, đi vào bếp, nó vòng tay ôm eo mẹ rồi hỏi:
- Mẹ ơi, hôm nay mình ăn sáng với gì vậy mẹ? Có cần con phụ gì không?
- Cái con này, xuống ngày chỉ biết ăn với uống. Thôi, ngồi vào ăn luôn đi mẹ làm xong hết rồi. - Mẹ mắng yêu nó
- Dạ.
- À, mà hôm nay con nhớ về sớm, nhà mình hôm nay có khách đó.
- Dạ, mà ai vậy mẹ.
- Rồi con sẽ biết.
Ăn sáng xong, nó chào mẹ rồi đạp xe đến trường. Buổi lễ hôm nay được bắt đầu sớm hơn dự định, nó không biết lý do tại sao chỉ biết rằng cô Hiệu Trưởng có việc gì đó nên cần buổi lễ bắt đầu sớm. Sau hai giờ đồng hồ, buổi lễ kết thúc, nó đạp xe về nhà. Vừa bước vào cửa, mẹ nó đã chạy ra và nói:
- Con vào nhà nhanh lên, khách sắp đến rồi đấy.
- Dạ.
Một chiếc Toyota đỗ kịch trước nhà nó, bước xuống là một người đàn ông với gương mặt nhân hậu, phía sau là một người phụ nữ với gương mặt dịu hiền, cả hai người đều toát lên một vẻ hiền lành, nhân hậu, ánh mắt họ trìu mến nhìn nó như thể nó là con gái của họ vậy và cuối cùng, bước xuống là một chàng trai thật đẹp, thân hình siêu chuẩn cùng với ánh mắt lạnh lùng, gương mặt không có gì toát lên vẻ hiền lành, nhân hậu như hai người trước. Hắn liếc mắt qua nhìn nó, một ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nó cùng cái nhếch môi khinh rẻ. Mẹ nó mời họ vào nhà rồi nói:
- Hôm nay, anh chị đến đây là vì chuyện của hai đứa nhỏ à!
Nó ngạc nhiên nhìn mẹ, " chuyện của hai đứa nhỏ " là chuyện gì.
- Vâng, hôm nay hai vợ chồng chúng tôi đến đây là để rước cháu về làm dâu, thực hiện hôn ước lúc trước chúng ta đã định cho hai đứa.
Đến đây, nó thật sự sốc, nó không thể kìm mình được nữa, nó quay qua hỏi vội mẹ:
- Mẹ, chuyện này là sao chứ, hôn ước, con có hôn ước à.
- Ừm, ngày mà con sinh ra cũng là ngày mà Quang Bảo sinh ra, hai đứa chỉ sinh cách nhau 15 phút rồi sau đó hai đứa đã được y tá sắp xếp chung một phòng và sau đó hai đứa cứ quấn lấy nhau, đứa này đi thì đứa kia không chịu ngủ. Lúc đó , mẹ và hai bác đây đã nghĩ đây có lẽ là định mệnh, chính định mệnh đã sắp xếp hai đứa ở bên nhau. - Mẹ quay qua nói tiếp:
- Vậy con gái tôi sẽ đi trong ngày hôm nay hay để ngày mai hở anh chị?
- Tùy chị thôi, chừng nào cũng được ạ.
Đột nhiên, người từ nãy đến giờ không lên tiếng bỗng cất giọng lạnh băng:
- Không, nhất định hôm nay phải đi.
Hắn quay qua nhìn nó rồi nói:
- Cô, lên phòng dọn đồ đi ngay, tôi cho cô 30 phút.
Nó quay qua nhìn mẹ rồi cũng bẽn lẽn đứng dậy bước lên phòng thu dọn đồ đạc. Sau 30 phút, nó quay trở xuống, bây giờ nó không còn mặc áo dài nữa mà thay vào đó là chiếc áo sơ mi sọc cùng với chiếc quần jean, mái tóc lúc nãy được tết bây giờ đã được cột cao thật gọn gàng. Hắn nhìn nó, đứng dậy rồi nói:
- Xong rồi chứ, đi.
- Anh có thể chờ một chút không, tôi chào tạm biệt mẹ đã.
- Ừ.
Nói rồi, hắn bỏ ra xe cùng ba mẹ hắn. Nó quay qua nói với mẹ:
- Mẹ ơi, giờ con đi rồi, mẹ nhớ ở nhà giữ gìn sức khỏe nha, lâu lâu con sẽ về nhà thăm mẹ, mẹ đừng lo lắng. - Nó vừa khóc vừa nói.
- Ừm, con cũng nhớ phải giữ gìn sức khỏe nha, nếu con không khỏe thì mẹ cũng sẽ không khỏe đâu, thôi con đi đi. - Mẹ nó cũng khóc.
- Dạ.
Mẹ dẫn nó ra xe rồi đứng đó nhìn, chiếc xe nổ máy rồi từ từ rời đi bỏ lại mẹ nó đứng đó nhìn theo với nước mắt giàn giụa.
* Chào các bạn, đây là tác phẩm đầu tay của mình, nếu có gì thì mong các bạn sẽ góp ý để mình có thể sữa chữa. Cảm ơn các bạn.
Chương 2: Ngôi Nhà Mới
Sau hai giờ đồng hồ ngồi xe từ Bến Tre đến Vĩnh Long, xe đỗ kịch trước một ngôi nhà, không nói đúng hơn là biệt thự. Ngôi biệt thự khá lớn, xung quang nhà được bao phủ bởi hoa hồng và những cây nha đam, chứng tỏ chủ nhân của ngôi biệt thự này rất thích hoa hồng và nha đam. Nó trầm trồ khen ngợi:
- Wow, đẹp quá! Từ trước tới giờ con chưa thấy ở đâu đẹp đến thế này.
- Con thích lắm hả? – Mẹ hắn vừa cười vừa nói với nó.
- Dạ. Con thích hoa hồng và nha đam nhất đấy.
- Vậy là con giống thằng Bảo rồi, hai đứa đúng là hợp nhau thật, đúng là trời sinh một cặp.
- Dạ???
- Tất cả chỗ nha đam và hoa hồng ấy đều là do nó trồng không đấy.
- Dạ??? Tất cả đều do anh ấy trồng, anh ấy lạnh lùng vậy mà…
- Vậy mới lạ phải không con? – Mẹ hắn vừa cười vừa nói mỉa hắn
- Dạ.
Bỗng một giọng nói lạnh lùng cất lên:
- Hai người im được rồi đấy, tới nhà rồi.
Vào nhà, ba mẹ hắn dẫn nó lên phòng cất đồ rồi xuống sofa cả nhà cùng nói chuyện:
- Từ ngày hôm nay, con sẽ là con dâu của ba mẹ và là vợ của thằng Bảo và cũng từ ngày hôm nay hai đứa sẽ ngủ cùng một phòng, ngủ chung một giường nghe chưa, hai đứa đừng hòng mà trốn tránh vì trong phòng đã có lắp sẵn camera. Hai đứa cũng đừng lo là sẽ mất riêng tư vì camera sẽ tự động tắt đi khi nó thấy cần. – Ba hắn cất tiếng nói trước.
- Nhưng bác à, con và anh ấy đều đâu có yêu nhau đâu ạ. - Nó hỏi lại.
- Từ từ hai đứa sẽ yêu nhau thôi, ở lâu ngày cũng nảy sinh tình cảm thôi.
- Nhưng bác à, con…
- Không nhưng nhị gì nữa hết, à mà tới giờ con còn gọi ta là bác nữa à, con phải gọi ta là ba còn bà ấy là mẹ nghe chưa?
- Da, ba mẹ
- Tốt lắm. Thôi hai đứa lên phòng nghỉ ngơi đi. Ba mẹ cũng về đây.
- Dạ, ba mẹ không ở đây ạ?
- Nhà này là của thằng Bảo còn nhà ba mẹ ở chỗ khác mà, bữa nào rãnh con nhớ ghé thăm hai ông già này nha, à mà nhớ đổi cách xưng hô luôn nha. – Mẹ hắn cười cười
- Dạ. – Nó đỏ mặt trả lời
Sau khi tiễn ba mẹ về, nó quay định trở về phòng nghỉ một lát thì bị hắn kéo xuống ngồi lại sofa rồi nói:
- Tôi và cô sẽ giả vờ trong ba năm để ba mẹ vui lòng, sau ba năm tôi sẽ lấy lý do không hợp nhau để chúng ta ly hôn, lúc đó tôi sẽ đưa cho cô một khoản tiền để cô và mẹ của cô có thể sống nốt nửa cuộc đời còn lại, còn đây là hợp đồng tôi mong cô suy nghĩ nhanh rồi ký vào tôi không có nhiều thời gian.
- Được, tôi ký. – Nó cười khẩy rồi nói, đối với nó ba năm này chỉ là để nó tích góp thêm kinh nghiệm sống
- Tốt, tối nay cô cứ ngủ trước, không cần chờ tôi. – Hắn vừa nói vừa đứng dậy chuẩn bị bước đi
- Vâng.
- À, mà cô khi ra đường không được nói với bất kỳ ai tôi và cô là vợ chồng, đối với tôi cuộc hôn nhân này chỉ có ý nghĩa trên mặt pháp lí và tình cảm của hai bên gia đình. Cũng như việc tôi và cô có cùng sở thích vậy, đó chỉ là do mẹ tôi nghĩ chứ thật sự tôi không thích hoa hồng và nha đam, đó chỉ sở thích của cô bạn gái cũ của tôi nên tôi khuyên cô đừng hiểu lầm. – Hắn nói rồi bỏ đi.
- Vâng.[next]
Chương 3: Cuộc Sống Mới
11 a.m
- Sao tới giờ anh ấy chưa về nhỉ? - Nó vừa thắc mắc vừa lo lắng nhìn đồng hồ.
Một chiếc xe tay ga đỗ kịch trước cửa nhà, nó chạy ra:
- Sao tới giờ anh mới về vậy, em đợi anh nãy giờ.
- Tôi đã nói là cô khỏi cần đợi tôi, cứ ngủ trước đi mà. - Hắn gắt.
- Thôi, được rồi. Anh vào nhà đi. - Nó bỉu môi.
- Nhà của tôi khỏi mời.
- Anh… - Nó tức giận nhìn hắn.
- Tôi làm sao. - Hắn nhìn nó bằng con mắt sắc lạnh khiến nó phải rùn mình.
- Anh…có muốn ăn cơm không?
- Không, khuya rồi đi ngủ nhanh lên.
- Ừm.
Nói rồi cả hai cùng lên phòng và chuẩn bị đi ngủ nhưng…
- Ê, sao anh lên giường ngủ luôn vậy, anh chưa đi tắm mà.
- Cô lắm chuyện quá, tôi thích vậy.
- Không, anh mau đi tắm nhanh lên.
- Không.
- Anh không đi tắm em không chịu ngủ đâu.
- Kệ.
- Không biết, anh đi tắm ngay cho em. - Nó vừa nói vừa lay vai hắn
- Tôi nói không là không. - Hắn kiên quyết nói.
- Không, nhất định anh phải đi tắm ngay cho em. – Nó lay hắn mạnh hơn.
- Ây, cô phiền quá. – Hắn vừa nói vừa đứng dậy đi thẳng vào nhà tắm.
Sau khi tắm xong, hắn bước ra thì đã thấy nó đã ngủ. Hắn lèm bèm:
- Đúng là đồ mê ngủ. – Hắn tiến đến tắt đèn rồi cũng lên giường ngủ kế bên nó nhưng có một chiếc gối ôm nằm chính giữa hai người.
6.45 a.m
Nó đang nấu ăn trong bếp, hôm nay là ngày đầu tiên nó ở nhà hắn nên nó sẽ nấu đãi hắn một bữa sáng thật ngon. Hắn xách cặp bước xuống lầu, thấy nó đang loay hoay trong bếp thì hỏi:
- Cô làm gì vậy?
- Anh ngồi vào ăn sáng luôn đi.
- Đồ cô nấu ăn được không vậy?
- Tất nhiên là được, nhiều khi còn ngon nữa đấy.
- Haiz, nghe cô nói vậy chắc rất…dở. – Hắn cười đểu nhìn nó.
- Anh…- Nó tức nghẹn họng.
Khi thấy hắn bỏ vào miệng miếng đầu tiên, nó hỏi:
- Ngon không?
- Cũng được. – Hắn thờ ơ.
- Cũng được là sao, ngon hay dở. – Nó bậm môi.
- Cũng ăn được chứ chưa tới nỗi ăn không được.
Hắn ăn xong thì xách cặp đi làm, nó ở nhà chẳng có việc gì làm bèn đi lòng vòng nhà, xung quanh vườn ngắm những cành hoa hồng:
- Wow, đẹp quá. Hôm nay trông nó còn đẹp hơn cả ngày hôm qua.
- Dĩ nhiên là đẹp rồi. – Một giọng nói vang lên bên tai.
- Ơ, sao anh về sớm vậy?
- Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
- Ơ, em xin lỗi do em mãi mê ngắm mấy cành hoa mà quên bén mất là đã chiều rồi.
- Ừ, cô mới đến Vĩnh Long có muốn tôi dẫn đi đâu chơi không?
- Có chứ, có chứ. Em muốn đi chơi lắm.
- Đúng là đồ vừa mê ngủ vừa mê chơi.
- Vào chuẩn bị nhanh lên, chậm chạp là ở nhà nghe chưa.
- Vâng. – Nó cười híp mắt.
- À mà còn phải ghé mấy cái shop mua quần áo mới cho cô mới được, mấy bộ đồ của cô tui nhìn bực mình quá. Gì đâu mà toàn quần jean với áo sơ mi. Chẳng dịu dàng tí nào dù cho tính cách của cô khá ư là dịu dàng.
- Mấy bộ đồ của em thì có sao đâu, em thấy đẹp mà.
- Đẹp với cô chứ không có đẹp với tôi. Nhanh lên, mau vào chuẩn bị đi, nói nhiều quá đấy.
- Vâng. – Nó bỉu môi nhìn hắn rồi chạy lon ton vào nhà.
Hắn nhìn theo nó rồi cũng khẽ cười, hắn giật mình. Hình như từ lúc có nó, hắn cười nhiều hơn và cũng nói nhiều hơn thì phải. Cũng lâu lắm rồi, hắn mới vui vẻ được như thế, từ lúc Nghi bỏ hắn mà đi…
Chương 4: Buổi Tối Đi Chơi Rắc Rối
6.00 p.m Nó bước xuống nhà với tranh phục vẫn như thường lệ - quần jean và áo sơ mi, tóc cột cao gọn gàng. Hắn nhìn nó lắc đầu rồi nói:
- Cô làm tôi chướng mắt thật đấy!
- Làm gì chướng mắt, em thấy trang phục em mặc cũng được mà. - Nó hỏi lại.
- Được với cô chứ không được với tôi, hiểu chưa. Hôm nay tôi nhất định phải bắt cô mặc váy.
- Thôi, mặc vậy khó chịu lắm.
- Tôi không cần biết. Còn bây giờ có đi hay không?
- Đi chứ, đi chứ.
- Vậy đứng đây làm gì.
- Tại anh đứng đây chứ bộ.
- Nhanh lên.
Nói rồi hắn bỏ đi trước, hắn dẫn nó ra xe. Nó đứng nhìn chiếc xe rồi ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, em nhớ xe của anh là xe tay ga mà sao bây giờ đổi thành xe hơi rồi.
- Có gì đâu, bộ cô tưởng tôi chỉ có một chiếc thôi à. À, quên nói với cô ngoài việc tôi là con trai của giám đốc đài truyền hình như cô đã biết thì tôi còn có một công ty riêng đấy, dầu không lớn cho lắm.
- Dạ. - Nó trả lời như không có gì là ngạc nhiên cả.
- Bộ cô không ngạc nhiên hả? - Hắn hỏi lại nó với vẻ vô cùng ngạc nhiên khi nó là người đầu tiên không ngạc nhiên trước hắn.
- Có gì đâu mà ngạc nhiên, em cũng có công ty mà. Bộ anh không biết à? Em tưởng mẹ đã nói với anh rồi chứ.
- Tôi không hề biết.
- Thôi, em hỏi anh giờ có đi chơi không?
- Dĩ nhiên là có.
Hắn chở nó đi lòng vòng khắp Vĩnh Long, hết chỗ này đến chỗ nọ. Hắn nhìn nó cũng phải lắc đầu bởi nó cứ lăng tăng hết chỗ này đến chỗ khác, hắn không thể nào tin được nó là chủ tịch của một công ty, nhìn nó chẳng ra dáng chủ tịch gì cả - tính tình trẻ con, quần jean, áo sơ mi trông tầm thường vô cùng. Hắn lo nghĩ mà không để ý rằng nó đã đi đâu mất:
- Bảo Phương, cô đâu rồi? Bảo Phương!!!! - Hắn chạy đi tìm nó khắp nơi nhưng không thấy, hắn bắt đầu thấy lo lắng.
- Anh cần gì mà la lối um sùm vậy, em đi mua đồ ăn chút thôi mà.
Hắn vội vàng ôm nó vào lòng, lo lắng nói:
- Cô làm tôi lo lắng quá đấy. Sao cô đi mà không nói gì cả vậy.
- Tại em thấy đồ ăn ngon quá đi nên chạy đi mua thôi mà, anh cần gì mà lo lắng quá vậy. Mà anh buông em ra được rồi đấy, tranh thủ lợi dụng hả? - Nó cười cười.
- Thôi, đi. Tôi dẫn cô đi mua đồ mới. - Hắn bỏ nó ra rồi lôi nó đi.[next]
Chương 5: Buổi Tối Đi Chơi Rắc Rối (Phần 2)
Hắn lôi nó đến một shop quần áo với cái tên rất ư là thân thiết "Best Friend". Bên trong shop là tiếng nhạc dịu êm của bài hát "Best Friend" do Nishino Kana trình bày. Từ cái tên đến bài hát chứng tỏ rằng chủ quán là hai người bạn rất thân với nhau - nó đón là thế. Hắn hỏi nó:- Có thích bộ nào cứ lấy, tôi trả tiền.
- Em không thích bộ nào cả, ở đây toàn là đầm với váy không hà. Em chẳng mặc được bộ nào đâu. - Nó nhăn nhó nói với hắn.
- Không thích cũng phải chọn, nhìn cô mặc áo sơ mi và quần jean tôi chướng mắt quá.
- Nhưng em không thích mà. - Nó cãi bướng với hắn.
- Tôi nói không thích cũng phải chọn, nghe chưa. - Hắn sắc lạnh nhìn nó.
- Dạ.
Nó đi lòng vòng shop, cuối cùng cũng chọn được một chiếc một chiếc váy da màu đen và một chiếc áo sơ mi trắng trông thật cá tính. Nó bước lại chỗ hắn đang ngồi đọc báo và nói:
- Em chọn bộ này.
Hắn ngước mặt lên nhìn rồi nhíu mày nói:
- Cô chọn váy kiểu gì vậy, chẳng khác nào quần jean và áo sơ mi cô mặc hàng ngày đâu.
- Tại anh nói em thích bộ nào thì cứ lấy mà, giờ em thích bộ này đấy.
- Thôi, thích thì cứ lấy nhưng giờ đi theo tôi để tôi chọn cho cô những bộ khác.
- Nữa hả, bộ anh tính vứt hết mấy bộ đồ của em rồi bắt em mặc mấy thứ này nghen.
- Tất nhiên.
- Em không chịu đâu, khó chịu lắm. Anh thích thì ăn tự đi mà mặc đi.
- Tôi nói cô phải mặc là cô phải mặc, không có quyền từ chối. - Hắn gằn từng chữ.
- Được rồi, anh cần gì hun dữ thế. - Nó bỉu môi rồi bước đi theo hắn.
Hắn đi một vòng shop rồi chỉ tay vào những bộ váy rồi nói với cô nhân viên bán hàng:
- Trừ máy bộ này ra, tất cả lấy size M hết cho tôi.
- Anh cần gì mà mua nhiều thế làm sao em mặc hết. - Nó lo lắng nói với hắn.
- Không mặc hết thì từ từ cũng mặc hết, lo gì.
- Anh...
Sau khi nhân viên bán hàng gói hết thì hắn lại tiếp tục lôi nó tới shop bán giày cao gót. Nó nhăn nhó nhìn hắn:
- Em không mang giày cao gót được đâu, khó đi lắm.
- Không mang được cũng phải mang. - Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào một đôi giày trên kệ rồi kêu nhân viên bán hàng lấy ra đưa cho nó. Hắn nói:
- Mang thử đi.
- Cao lắm đấy. - Nó nhăn nhó.
- Mang. - Hắn lãnh đạm nói.
- Dạ - Nó bỉu môi.
Đôi giày nó vừa mang xong thì hắn đã bắt nó đi một vòng cho hắn xem. Hắn gật đầu hài lòng rồi chỉ tay vào các đôi giày khác rồi nói:
- Trừ các đôi này, các đôi còn lại lấy size nhỏ nhất hết cho tôi.
- Anh không cần mua nhiều vậy đâu, một đôi được rồi.
- Mỗi ngày mang một đôi cho tôi cùng váy một chiếc váy.
Rời khỏi shop, hắn chở nó về nhà rồi đi ngủ luôn. Trước khi đi ngủ hắn còn nói một câu:
- Cô nhớ vứt hết tất cả mấy bộ đồ cũ của cô nghe chưa.
Chương 6: Một Ngày Bận Rộn.
Thế là đã ba tháng kể từ ngày nó và hắn sống chung với nhau, cuộc sống thì chẳng có gì thay đổi ngoại trừ việc hằng ngày phải nấu ăn cho hắn và việc đấu khẩu. Cuộc sống nó cứ nhàm chán như vậy cho đến một hôm nó mới biết thế nào là bận rộn...- Này, hôm này cô đến công ty với tôi. - Hắn vừa ngồi xuống bàn ăn vừa nói.
- Ơ, em đến đó làm gì? - Nó hỏi lại.
- Phụ tôi.
- Phụ anh việc gì, em có biết làm gì đâu.
- Cô mà không biết thì làm sao quản công ty được.
- Ơ, thì....
- Lí do gì cũng được, hôm nay cô bắt buộc phải đến công ty với tôi.
- Nhưng anh cũng phải nói cho em biết là đến đó để làm gì chứ!
- Đến phụ tôi xử lí hồ sơ, nhiều quá!
- Cái gì, xử lí hồ sơ???
- Ừ, cô là vợ tôi thì cũng phải phụ chút ít chứ với lại cô cũng có quản lí công ty mà sao không bao giờ thấy cô đi làm hay xử lí hồ sơ hết vậy?
- Em giao hết cho con bạn thân rồi, khi nào cần đến sự góp mặt của em thì em sẽ xuất hiện, tạm thời công ty không ai biết em là chủ tịch từ nhỏ bạn thân là phó chủ tịch.
- Hả, vật công ty cô là công ty sản xuất về gì vậy?
- Thời trang và văn phòng phẩm.
- Tên gì vậy?
- Flower.
- Cái gì, Flower công ty nổi tiếng.
- Công nhận con bạn thân làm việc tốt thiệt.
- Ý cô Nguyễn Thanh Uyên là bạn thân của cô đó hả?
- Vâng.
- Rồi ok, còn bây giờ lên phòng thay đồ rồi đến công ty với tôi. - Hắn quay về vấn đề cũ.
- Em tưởng anh quên luôn rồi chứ. - Nó bỉu môi.
- Làm sao quên được chuyện quan trọng chứ. - Hắn cười nham hiểm.
- Anh có ý đồ gì hả?
- Làm gì có, sao cô có thể nghĩ chồng cô là người như vậy chứ!
- Thôi được rồi. - Nó bỉu môi rồi bước lên phòng thay đồ chuẩn bị đến công ty cùng hắn.
" Hôm nay, tôi sẽ cho cô biết thế nào là bận rộn." - Hắn nghĩ....
Sau khi ăn sáng xong, nó cùng hắn đến công ty. Hôm nay, hắn vẫn như mọi bữa - vẫn mặc vest đen còn nó hôm nay khoát trên một chiếc váy trắng xòe đơn giản cộng với một đôi giày cao gót cũng màu trắng thuần khiết.
- Rồi, bây giờ cô có thế phụ tôi một số việc sau đây. - Hắn vừa nói chừa đưa cho nó một tệp sơ mi dày.
- Là gì vậy anh? - Nó thắc mắc.
- Đó là tất cả việc mà cô phải làm trong ngày hôm nay, chưa làm xong thì chưa được về.
- Hảaaaaaa..............
- Có gì mà hả, cô đã mất một phút để bắt tay vào việc rồi đấy. - Hắn nham hiểm.
Thế là....cả một ngày hôm ấy, nó hết chạy chỗ này đến chỗ khác, hết làm việc này đến việc khác, hết nói chuyện với người này đến người khác.
- Haizz, cuồi cùng cũng xong. Mệt quá! Mới 5h chiều hà! - Nó than vãn. Nó đứng dậy bước vào phòng hắn rồi gõ cửa.
- Vào đi. - Hắn lên tiếng.
- Dạ, em đã hoàn thành xong tất cả công việc rồi ạ.
- Xong hết rồi? - Hắn ngạc nhiên.
- Vâng ạ.
- Tốt, bây giờ cô theo tôi đi chuẩn bị. Tối nay, tôi và cô sẽ tham dự một bữa tiệc.
- Vâng.[next]
Chương 7: Dự Tiệc
Hắn kéo nó đến một shop quần áo rất lớn với cái tên thật dịu dàng " Flower " ( giống tên công ty nó òi ). Hắn nói: - Tối nay có một bữa tiệc rất quan trọng, cô vào trong chuẩn bị đi.
- Không mặc đồ này được hả anh? Em thấy cái váy này cũng được rồi mà. - Nó nói.
- Không, tôi đã nói là một bữa tiệc quan trọng rồi mà. Cô là chủ tịch công ty nổi tiếng mà không biết những điều này à?
- Biết, nhưng tất cả các bữa tiệc đều do Thanh Uyên dự. Em có tham gia bao giờ đâu.
- Không biết thì hôm nay biết.
Hắn nói rồi đẩy nó vào trong. Hắn giao nó cho các cô nhân viên còn mình thì ngồi đọc báo. Bỗng một cô gái bước đến gần hắn và hỏi:
- Em lôi đâu ra cô gái này vậy?
- Cô ta là vợ em.
- Vợ em? Sao chị không nghe ba mẹ nói gì hết vậy?
- À, chắc ba mẹ quên. Phiền chị " chăm sóc " cô ta giùm em, biến cô ta thành thật đẹp giùm em.
- Chị biết rồi.
Cô gái nói rồi bước đi về hướng nó rồi bắt đầu bắt tay vào công việc biến nó thành một nàng công chúa. Nửa tiếng sau...
- Anh thấy em vậy được chưa? - Nó bước đến chỗ hắn và hỏi.
Hắn ngước lên nhìn nó rồi ngây người ra. Giờ đây trông nó thật đẹp, nó khoát trên người một chiếc váy dài màu hồng nhạt ôm sát cơ thể hiện hết tất cả các đường cong trên thân hình mảnh manh, nó mang một đôi giày cũng màu hồng nhạt rất hợp với chiếc váy, mái tóc được búi lên gọn gàng chừa lại phần tóc mái. Thấy hắn cứ ngây người, nó vội hỏi:
- Bộ không được hả anh?
Hắn giật mình rồi vội nói:
- Đẹp lắm!
Nói rồi hắn lôi nó đi. Hắn không quên quay lại nói:
- Cảm ơn chị dâu! Tạm biệt chị. Bữa nào qua nhà em ăn cơm.
Yên vị trên xe, nó quay qua hỏi hắn:
- Hồi nãy anh kêu chị ấy là chị dâu hả?
- Ừ. - Hắn dửng dưng.
- Anh có anh trai à?
- Cô có từng nghe qua Lê Quang Phúc chưa?
- Anh nói cái anh đẹp trai là chủ tịch công ty " The Dream " đó hả?
- Ừm, mà có ai ở trước mặt chồng khen anh chồng mình đẹp trai như cô không?
- Anh đang ghen đó hả?
- Ai mà thèm ghen.
- Anh đó.
- Thôi tới nơi rồi. Xuống đi.
Nó vừa bước xuống xe, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về nó. Hắn nói:
- Cô đứng đó đợi tôi, tôi đi đỗ xe.
- Dạ. - Bỗng nó thấy được một người rất quen, nó chạy đến:
- Thanh Uyên, mày cũng ở đây hả?
Cô gái kia quay lại và nở một nụ cười tươi rói:
- Bảo Phương, mà cũng ở đây à? Mày đi với ông xã kính yêu phải không?
- Đúng là tao đi với anh ấy nhưng anh ấy không phải là ông xã kính yêu của tao. - Bỗng có một giọng nói vang lên sau lưng:
- Không phải ông xã thì là gì?
- Ủa, anh đỗ xe xong rồi à? - Nó ngạc nhiên.
- Chào cô! Tôi là Lê Quang Bảo, tổng giám đốc công ty B & N.
- Chào anh! Tôi là Nguyễn Thanh Uyên, bạn thân của Phương và cũng là phó chủ tịch của công ty " Flower ". Chắc anh cũng đã biết.
- Ừ, tôi đã nghe Bảo Phương nói qua.
- Ừ, thôi chào tạm biệt. Tôi phải đi rồi. - Uyên tiến đến chỗ nó rồi nói nhỏ vào tai nó - Một lát mày phải bình tĩnh, đừng quá kích động. Gặp lại thì nên ngẩng cao đầu mà đối mặt nghe bạn của tôi. - Uyên nói rồi bước đi.
Hắn thấy nét mặt nó tái nhợt đi, hắn hỏi:
- Cô ta nói gì mà mặt cô tái nhợt thế?
- À, không có gì đâu anh. Chúng ta vào thôi. - Nó trả lời cho qua chuyện rồi khoát tay hắn bước vào trong.
Hắn thấy nó rất kì lạ nhưng cũng coi như không, theo nó bước vào trong. Bữa tiệc bắt đầu, hắn dẫn nó đi mời rượu khắp nơi, nó phải cười đến nỗi đau cả miệng, mỗi cả chân. Nó than vãn:
- Anh à, anh cho em nghỉ một chút được không? Em mệt lắm rồi.
- Cô thật là, được rồi. Cô ngồi đó đi, tôi đi mời rượu, một lát tôi sẽ quay lại rồi chúng ta tiếp tục.
- Dạ. - Nó yểu xìu, cứ tưởng hắn sẽ nói một lát sẽ được về chứ.
Hắn tiếp tục cầm ly rượu đi mời khách. Nó ngồi đó xoa xoa cái chân đang rất đau của mình, bỗng có một chàng trai bước đến chỗ nó và cất tiếng:
- Anh có thể ngồi ở đây và mời em một ly rượu không? Cũng đã lâu rồi chúng ta chưa gặp lại.
Nó ngước lên và ngây người. Là anh ta, là người mà nó đã từng rất yêu, là người mà giờ đây nó hận nhất, là người có cái tên gần giống hắn - Trần Hoàng Bảo. Nó lạnh nhạt:
- Anh cứ ngồi, chỗ này là chỗ chung chứ không phải dành riêng ột mình tôi. Còn về việc mời rượu, tôi xin được phép từ chối.
- Em đã thay đổi rồi nhỉ, không còn là cô gái hiền lành như trước nữa nhỉ - Anh ta vừa nói vừa ngồi xuống.
- Thời gian đã thay đổi tất cả, những nỗi đau anh mang lại cho tôi cũng là một phần khiến tôi trở nên như vậy. À, mà tôi chỉ như vậy đối với một mình anh mà thôi.
- Em thật sự đã thay đổi. À, anh nghe Thanh Uyên nói em đã kết hôn rồi.
- Ừ, chồng tôi là một người rất tốt, không như anh.
- Tại sao em không chịu nghe anh giải thích một lần?
- Anh có gì mà giải thích với tôi. Tôi và anh đã chấm dứt từ lâu rồi.
- Xin em hãy cho anh một lần giải thích được không? Đó chỉ là hiểu lầm.
- Hiểu lầm? Chính mắt tôi đã nhìn và chính tai tôi đã nghe, còn gọi là hiểu lầm không?
- Anh... - Bỗng một giọng nói cất lên:
- Bảo Phương, em thấy khỏe hơn chưa? Anh là ai vậy? - Thì ra là hắn.
- Em khỏe rồi. Anh ta chỉ là một người bạn cũ của em thôi, cũng chẳng thân thiết gì lắm, chỉ nói vài ba câu xả giao thôi. Thôi, chúng ta đi thôi anh.
Nó lướt qua mặt Hoàng Bảo rồi tiến đến khoát tay hắn. Hắn nói:
- Để anh chào hỏi anh ta một chút đã. Chào anh! Tôi là Lê Quang Bảo.
- Chào anh! Tôi là Trần Hoàng Bảo, là tổng giám đốc công ty " The Love ".
- Ừm, thôi tạm biệt anh. Tôi phải đi rồi.
- Tạm biệt.
Hắn dẫn nó bước ra khỏi bữa tiệc. Nó quay qua hỏi hắn:
- Chúng ta không đi tiếp khách tiếp sao anh?
- Không, về.
- Ừm.
Trên đường về nhà, nó và hắn chẳng ai nói ai câu nào. Hắn thì không biết đang nghĩ gì, còn nó thì đang nghĩ về những gì Trần Hoàng Bảo đã nói. Vừa đến cổng nhà, hắn nói mà không thèm nhìn đến mặt nó:
- Cô vào nhà đi, tôi đến đây một lát đã.
- Giờ đã 10h rồi đấy, anh còn đi đâu nữa.
- Tôi đi đâu không liên quan đến cô.
- Dạ, anh nhớ về sớm nha.
Hắn không trả lời nó mà phóng xe đi thẳng. Nó quay mặt bước vào nhà...
Chương 8: " Quang Bảo, Đừng Mà! "
Đã 11h hơn mà hắn vẫn chưa về, nó bắt đầu thấy lo lắng. Nó đi lòng vòng trong nhà, điện thoại cho hắn thì không được. Bỗng có một chiếc xe đỗ kịch trước cửa nhà, nó chạy ra - là hắn. Hắn về trong tình trạng say khướt, nó phải khó khăn lắm mới lôi được hắn lên phòng. Nó chạy xuống nhà lấy một chiếc khăn ướt đắp lên trán cho hắn rồi nó cởi giày hắn ra, cởi áo khoác giúp hắn. Đột nhiên, hắn mở mắt ra nhìn nó rồi áp nó xuống giường. Nó giật mình: - Quang Bảo, anh làm gì vậy?
Hắn không trả lời mà cúi xuống hôn lên môi nó ngấu nghiến, tay hắn bắt đầu luồn ra sau kéo khóa chiếc đầm của nó. Nó hoảng loạn thật sự, nó cố gắng vùng vẫy để thoát ra khỏi hắn nhưng vô ích, hắn rất mạnh. Nó van xin:
- Quang Bảo, đừng mà!
Hắn vẫn không trả lời. Hắn xé toạt chiếc đầm của nó vứt xuống đất. Nó dần không còn sức lực để vùng vẫy nữa, nó bông tay để hắn muốn làm gì thì làm. Hắn đột nhiên nói:
- Nghi, làm cùng anh nha!
Nó nghe, một giọt, hai giọt, ba giọt rồi nước mắt nó rơi. Thì ra hắn chỉ xem nó như người thay thế, thì ra từ nãy cho đến giờ hắn xem nó là Nghi, thì ra từ trước cho đến giờ trong tâm trí hắn không hề có nó vậy mà nó đã hoang tưởng rằng hắn ít nhất cũng dành cho nó một chỗ rất nhỏ. Hắn vẫn cứ tiếp tục mặc dù cho nước mắt nó rơi ngày càng nhiều...
Gần sáng, nó vẫn chưa ngủ còn hắn thì đã thiếp đi từ bao giờ. Nó bước xuống giường đi đến chỗ góc phòng. Nó ngồi đó và...khóc. Khóc cho sự tủi nhục của mình dù nó đã biết trước nhất định sẽ có ngày hôm nay, khóc cho sự tàn nhẫn của hắn, khóc vì nó đã hoang tưởng quá nhiều. Nó đã khóc, khóc rất nhiều...
Đến hơn 7h hắn mới tỉnh dậy, đầu hắn đau như búa bổ. Hắn nhìn thấy chiếc váy của nó rồi vệt máu trên nền ga trắng muốt, hắn hiểu ra tất cả, hắn tự gõ vào đầu mình, đêm qua hắn đã làm những gì. Bỗng hắn nghe có tiếng khóc, hắn vội quay mặt lại, thì ra là nó. Hắn bước vội xuống giường tiến đến chỗ nó, hắn nói:
- Tôi xin lỗi.
Nó không trả lời. Hắn nói tiếp:
- Đêm qua tôi không cố ý.
Nó vẫn không trả lời. Hắn gắt:
- Tại sao cô không nói gì hết vậy?
- Anh còn muốn em nói gì nữa, mọi việc đã xảy ra rồi.
- Cô muốn gì, cứ nói tôi sẽ cho cô hết? Cô muốn tiền phải không?
- Anh nghĩ em cần tiền à, anh nghĩ em là loại đàn bà bán thân để kiếm tiền à? Anh xem thường em đến độ đó à?
- Vậy cô muốn gì?
- Em không cần gì cả. Em chỉ muốn hỏi anh một câu thôi?
- Cô cứ hỏi.
- Trong tim anh có em không? - Hắn ngạc nhiên nhưng rồi cũng bình tĩnh lại để trả lời câu hỏi của nó:
- Không, trong tim tôi chỉ có một mình Nghi.
- Vậy em là gì trong tim anh? Là vợ hay tình nhân?
- Cô không là gì cả.
- Được, vậy chúng ta ly hôn. Em sẽ đền bù hợp đồng cho anh. - Nó vừa nói vừa đứng dậy.
- Cô nói cái gì? Cô muốn ly hôn.
- Vâng, em muốn ly hôn. Hôn nhân như thế này em đã chịu hết nổi rồi, anh không xem em ra gì cả, anh chỉ xem em như một người thay thế. - Nó bước đi.
Hắn vội vàng ôm chầm lấy nó:
- Tôi không cho cô đi, cô là của tôi.
- Tại sao anh lại không cho em đi? Trong anh, em chỉ là một người thay thế nên xin anh hãy buông tha cho em. - Nó nói trong nước mắt.
- Tôi nói rồi, tôi không cho cô đi.
- Tại sao anh lại ích kỉ như vậy?
- Đúng, tôi ích kỉ. Tôi ích kỉ vì tôi yêu em.
- Anh không hề yêu em, anh chỉ lừa dối em mà thôi.
- Tôi không hề lừa em, tôi thật sự yêu em. Tôi vẫn luôn cố gắng trốn tránh tình cảm của mình. - Hắn ôm chặt lấy nó hơn.
- Vừa nãy anh còn nói em không có vị trí trong trái tim anh, giờ anh lại nói anh yêu em. Làm sao mà em tin được, em xin anh hãy tha cho em đi, hãy buông tha cho em đi.
Hắn xoay nó lại rồi đặt một nụ hôn lên môi nó:
- Đủ để chứng minh cho tình cảm của anh chưa?
- Nhưng...
- Không nhưng với nhị gì nữa hết, giờ em đã là vợ của anh rồi? À, bản hợp đồng. - Hắn bước đến tủ lấy bản hợp đồng rồi đưa lên xé. Hắn nói:
- Được rồi chứ, bây giờ không còn gì nữa. Bây giờ anh có thể lấy lí do là chồng của em để giữ em lại không?
Nó vùi đầu vào ngực hắn khóc òa. Nó nói:
- Em xin lỗi anh.
- Ngốc quá, có gì mà xin lỗi. - Hắn cũng ôm lấy nó.[next]
Chương 9: Một Năm Mới Đã Đến, Là Khởi Đầu Của Hạnh Phúc Hay Nỗi Đau?
Thấp thoáng nó đã sống ở nhà hắn 6 tháng rồi, cuộc sống của nó và hắn đã thay đổi rất nhiều. Nó giờ đây - hằng ngày đã biết đem cơm trưa đến công ty cho chồng, đã biết làm nũng làm nịu với hắn và nó đã biết làm một vợ sẽ có cảm giác gì, sẽ hạnh phúc ra sao? Hắn giờ đây - hằng ngày đã biết mỗi chiều phải về sớm để cùng vợ yêu ăn cơm tối, đã biết dỗ dành mỗi khi vợ buồn và hắn đã biết làm một người chồng sẽ như thế nào, sẽ vui buồn ra sao? Và một năm mới đã đến, mở đầu cho tất cả... 10.00 a.m ngày 30/12 âm lịch.
- Em à, nhanh lên! Hôm nay chúng ta phải qua ba mẹ rồi chiều đến phải về Bến Tre thăm mẹ em đấy. - Hắn vừa nhìn đồng hồ vừa nói vọng lên.
- Vâng vâng, em xuống liền. - Nó hớt ha hớt hải chạy xuống.
- Em làm gì lâu thê?
- Tại anh đấy, sáng không chiều kêu em dậy sớm.
- Ơ, sao tại anh. Tại em ngủ như heo nên anh không nỡ đánh thức em dậy đấy chứ!
- Sao tại em, tại anh ấy chứ?
- Thôi được rồi, tại anh hết được chưa. Đi thôi.
- Dạ.
Nó và hắn cùng đi ra xe rồi cùng nhau đến biệt thự của ba mẹ. Sau 30 ' ngồi xe, hắn đã chở nó đến một ngôi biệt thự vô cùng sang trọng nhưng không kém phần ấm áp. Xung quanh biệt bao phủ bằng rất nhiều cây xanh và có một giàn hoa giấy ngay cửa rào. Nó trầm trồ:
- Wow, đẹp quá đi à!
- Đẹp lắm phải không? Ba mẹ là người rất yêu cây xanh đấy.
- Thiệt hả anh?
- Ừ.
- Chắc ở trong còn rất nhiều loại cây nữa phải không anh?
- Tất nhiên là vậy rồi.
Nó cùng hắn bước vào và hiện ra trước mắt nó bây giờ là một vườn hoa toàn hoa và hoa. Hắn bước đến bên nó và hỏi:
- Đẹp không?
- Đẹp, rất đẹp nữa là đằng khác.
- Vậy có muốn mai mốt anh xây ột khu vườn giống vầy không?
- Muốn, muốn chứ anh.
Đột nhiên có một giọng cất lên:
- Chào cô chủ, cậu chủ đã về. Mời cô chủ, cậu chủ vào nhà, ông bà chủ đang đợi dùng cơm trưa ạ. - Đó là quản gia của nhà họ Lê - quản gia Trần. Bà đã sống ở đây hơn 30 năm rồi, bà cũng là người đã chăm sóc và chứng kiến Quang Bảo lớn lên. Hắn nói:
- Lâu rồi mới gặp bác, quản gia Trần. Đây là vợ cháu.
- Cháu chào bác. - Nó luôn lễ phép với người lớn.
- Ừm, cô chủ đáng yêu quá.
- Dạ, bà làm cháu ngại quá.
- Cậu chủ đã lớn rồi, giờ đã có vợ rồi. Tui cũng già rồi.
- Bà đừng nói vậy, bà vẫn là quản gia của gia đình cháu mà. - Hắn nói.
- Thôi, cô chủ, cậu chủ vào nhà để ông bà chủ đợi lâu.
- Dạ.
Nó và hắn bước vào nhà. Ba mẹ hắn đang ngồi xem TV. Hắn nói:
- Chào ba mẹ.
- Chào ba mẹ, con mới về. - Nó lễ phép.
Ba và mẹ hắn mừng rỡ.
- Hai đứa vô đây ngồi. Bảo Phương, con qua đây ngồi với mẹ. - Mẹ hắn vừa nói vừa chỉ tay chỗ ngồi kế bên bà, nó bước đến và ngồi kế bên bà.
- Hai đứa sao rồi, có hòa thuận với nhau không? - Mẹ hắn hỏi.
- Dạ, anh Bảo rất tốt với con ạ.
- Mà sao con nhìn gầy quá vậy? Quang Bảo, con ăn hiếp vợ con phải không?
- Oan quá mẹ à, con làm gì dám ăn hiếp cô ấy. Cô ấy ăn hiếp con thì có đó.
Cả nhà đều phá lên cười vì câu nói của hắn. Ba hắn lên tiếng:
- Rồi hai đứa tính chừng nào cho ba mẹ ẳm cháu đây?
Ba hắn vừa dứt câu, mặt nó đã đỏ như gấc. Hắn thấy vậy liền nói:
- Cũng gần rồi ba mẹ à.
- Anh này... - Nó lấy tay véo cánh tay hắn.
- Ây da, anh nói sự thật mà. - Hắn vừa nói vừa lấy choàng tay qua vòng eo nó rồi kéo nhẹ một cái khiến nó ngã vào người hắn. - Đó, như vầy thì chẳng phải sắp có rồi sao. - Hắn nói thêm một câu khiến mặt nó càng đỏ hơn.
Cả nhà lại có thêm một tràn cười thả ga nữa. Mẹ hắn nói:
- Thôi, không giỡn nữa. Vào ăn trưa thôi, cơm canh nguội lạnh hết bây giờ.
- Dạ.
Nói rồi, cả nhà cùng nhau ngồi vào bàn ăn trưa. Ăn xong, ba mẹ hắn lại lôi nó và hắn ra phòng khách để nói chuyện. Nó và hắn ở chơi với ba mẹ đến chiều rồi cũng chào tạm biệt ba mẹ để về Bến Tre thăm mẹ nó. Trước khi đi, mẹ hắn nói nhỏ vào tai nó là " Con nhớ là phải sớm có cháu cho ba mẹ bồng nha, bây giờ mẹ mà nói ra trước mặt thằng Bảo là nó lại giỡn giỡn đấy, nhớ là phải ráng cố gắng đó. "
Chương 10: Một Năm Mới Đã Đến, Là Khởi Đầu Của Hạnh Phúc Hay Nỗi Đau? - Phần 2
Sau hai tiếng ngồi xe từ Vĩnh Long về Bến Tre. Cuối cùng cũng tới, hắn quay định nói với nó nhưng thấy nó đã ngủ rất ngon lành nên hắn lại thôi. Hắn bước xuống xe đi vòng qua chỗ nó, mở cửa xe, tháo dây an toàn rồi bế nó vào nhà. Mới bế nó được nữa đường thì nó tỉnh dậy rồi hét toáng lên: - Ơ, anh làm gì vậy? Thả em xuống mau.
- Em tỉnh rồi à. - Hắn vẫn không thả nó xuống mà vẫn bế nó đi.
- Thả em xuống đi, thả em xuống. Mau lên.
- Rồi, bây giờ thả được rồi đấy. - Hắn vừa nói vừa thả nó xuống trước cửa nhà.
- Anh, được lắm. - Nó ôm khuôn mặt đỏ ửng đi vào nhà, nó gọi lớn - Mẹ ơi, con về rồi đây.
Mẹ nó vừa nghe thì chạy vù lên nhà, chạy đến ôm nó vào lòng. Mẹ nó nói:
- Sao tới giờ mới chịu về thăm mẹ hả?
- Tại anh Bảo không chịu chở con về đó mẹ. - Nó tranh thủ trả thù hắn vụ hồi nãy.
- Con chào mẹ. Tại cô ấy làm biếng chứ không phải tại con đâu mẹ. - Hắn cũng chẳng vừa gì.
- Tại anh chứ bộ.
- Tại em thì có.
- Tại anh...
- Tại em...
Mẹ nó thấy liền bật cười, mẹ nó nói:
- Coi bộ hai đứa sống hạnh phúc quá hen.
- Không có đâu mẹ, anh ấy toàn ăn hiếp con không hà. - Nó nói xấu tiếp.
- Thôi, cái con này. Ở đó mà nói hoài. Vô phòng thay đồ đi.
- Dạ.
Nó nói rồi đi vào phòng thay đồ, hắn cũng đi theo. Đến khi vào trong phòng...
- Sao anh vào đây?
- Thì anh là chồng phải em thì vô đây có sao đâu.
- Nhưng anh ở đây làm sao em thay đồ được. Anh đi ra ngoài ngay cho em.
- Có gì đâu chứ, chúng ta là vợ chồng mà. Em cần gì mà ngại. - Hắn vừa nói vừa tiến về phía nó cười cười.
- Anh định làm gì, anh làm gì là em la lên đó. - Nó nắm lấy cổ áo lùi lại phía sau.
- Em la cũng chẳng có ai quan tâm đâu, vợ chồng mà. - Hắn vừa nói vừa lấy tay vòng qua eo nó rồi đặt lên môi nó một nụ hôn - Hồi nãy dám nói xấu anh ha. Thôi, em thay đồ đi. - Hắn bước ra khỏi phòng, trước khi đi còn nhớ đóng cửa lại giúp vợ yêu.
Sau 15', nó bước ra với một chiếc quần short jean và áo pull. Trên tay nó ôm một bộ đồ nam, nó thảy qua cho hắn rồi nói:
- Anh vào thay đồ đi.
- Ừ. - Hắn bước đến hôn lên má nó một cái rồi bước vào phòng.
Mẹ nó gọi từ dưới bếp lên.
- Bảo Phương, xuống phụ mẹ cái này.
- Dạ. - Nó lon ton chạy xuống bếp.
- Sao, con với thằng Bảo sống sao?
- Dạ, tốt lắm mẹ à. Anh ấy rất tốt với con.
- Ừ, thế thì tốt. Còn con về đó có quậy phá gì không?
- Có gì đâu mẹ ơi, con còn đi làm phụ anh ấy nữa đó. - Nó bắt đầu kể công.
- Thôi, cô nương. À, con đi mua ẹ vài thứ đi.
- Dạ.
Nó đi lên nhà trên, thấy hắn ngồi ngay phòng khách đọc báo thì nói:
- Em đi mua đồ ẹ nghen.
- Ừ. - Hắn thờ ơ.
Nó lẩm bẩm chửi hắn thì đột nhiên hắn gọi lại:
- Khoan, em định mặc như vậy đi hả?
- Ừ, có sao đâu. - Nó hồn nhiên.
- Không được, thay đồ đi.
- Không. Nè, anh đừng có ghen vô cớ nghen.
- Em vào thay đồ dài đi.
- Em đã nói không là không.
- Vậy anh đi cùng em.
- Vậy cũng được.
Trên đường đi, bất cứ ai nhìn nó đều bị hắn liếc ột cái với ánh mắt vô cùng đáng sợ. Đi được một đoạn thì hắn vòng tay qua eo ôm nó vào lòng. Nó bực bội nói:
- Anh làm gì vậy? - Nó vùng vẫy.
- Như vầy ai nhìn vào cũng sẽ biết em là hoa đã có chủ rồi.
- Buông em ra nhanh lên.
- Không buông, chừng nào về tới nhà anh sẽ buông.
Thế là nó đành ngậm bồ hòn làm ngọt để cho hắn ôm. Vừa về đến nhà, nó chẳng thèm để ý đến hắn mà đi thẳng vào nhà. Hắn biết vợ hắn lại giở tính trẻ con ra rồi. Đến bữa ăn, nó vẫn chẳng thèm nói chuyện với hắn. Mẹ nó thấy vậy chỉ cười cười chẳng nói gì, đôi trẻ cãi nhau thì để cho chúng tự xử. Ăn cơm xong, nó chui vô phòng lôi cuốn tiểu thuyết ra đọc. Hắn bước đến ngồi xuống kế bên nó hỏi:
- Đang đọc gì thế?
- .... - Nó chẳng thèm để ý đến hắn.
- Giận anh hả?
- ... - Nó vẫn không trả lời.
Đột nhiên hắn đè nó xuống giường rồi hôn nó ngấu nghiến, hắn đưa tay định luồn vào trong áo nó thì...nó đột nhiên cắn hắn.
- Sao em lại cắn anh? - Hắn hỏi mà vẫn còn xoa xoa cái môi còn đau.
- Tại anh chứ bộ, ai kêu anh giở trò chi.
- Thôi, được rồi. Là anh sai, được chưa? - Hắn ôm nó vào lòng.
- Vậy mới được chứ. - Nó vùi đầu vào ngực hắn.
- Em định chừng nào thì về Vĩnh Long?
- Khoảng mùng 6 được không anh? Em muốn được ở chơi với mẹ mấy hôm.
- Ừ, cũng được.
- À, một hồi có bắn pháo hoa đó.
- Em muốn xem anh bắn liền cho em xem cũng được mà, cần gì đợi.
- Thôi, pháo hoa mừng năm mới đó.
- Ừ.
12 Khuya. Pháo hôm đã bắt đầu bắn. Nó và hắn đang ngồi trước sân nhà, nó tựa đầu vào vai hắn nói:
- Đẹp quá phải không anh?
- Ừ, rất đẹp.
- Thế là em và anh đã kết hôn nửa năm rồi nhỉ? Không biết một năm mới đã đến, là khởi đầu của hạnh phúc hay nỗi đau thế anh nhỉ?
- Chắc chắn là hạnh phúc rồi, anh hứa sẽ mãi mãi mang lại hạnh phúc em, sẽ không bao giờ có một nỗi đau nào dám tổn hại đến em.
- Cảm ơn anh.
- Sao em lại cảm ơn anh?
- Cảm ơn anh vì tất cả.
Pháo hoa đã dừng, hắn quay qua thấy nó đã ngủ. Hắn cúi xuống hôn lên môi nó một cái rồi bế nó vào phòng.

Hôn Ước Và Nỗi Đau chương 1 - 10

Chia sẻ
Báo lỗi

Bình luận